NHẬT KÍ "THANH MAI TRÚC MÃ" (C6)

Trên xe.

Nhật Vũ nhìn vết thương trên mặt Trịnh Thần lo lắng hỏi: “Cậu ổn chứ.”

Trịnh Thần tập trung lái xe, mặt không cảm xúc nói: “Cậu đưa Minh Minh đến căn hộ của cậu ấy rồi à?”

Nhật Vũ thở dài, người kia lại không muốn nói nữa rồi: “Đường này về căn hộ của tớ nhanh hơn. Ghé qua đó đi, tớ xử lý vết thương cho cậu trước.”

Trịnh Thần: “Còn Minh Minh?”

Nhật Vũ: “Có người qua đó với cậu ấy rồi.”

Trịnh thần im lặng, khiến Nhật Vũ thêm khó chịu: “Cậu không định nói gì với tớ sao?”

Trịnh Thần: “Tớ cần phải nói gì à?”

Nhật Vũ truy hỏi: “Vậy tớ hỏi. Chuyện lúc nãy là thế nào? Trước giờ cậu đâu có nói đánh là đánh như vậy?”

Trịnh thần im lặng, không nói gì khiến Nhật Vũ càng muốn biết nguyên nhân. Nhưng Nhật vũ cũng hiểu, người bạn này của hắn một khi đã không muốn nói thì có cạy họng hắn cũng không nói. Y cứ lầm lì thế này, nhỡ đâu có vấn đề gì y cũng muốn tự giải quyết một mình, y có giỏi thì cũng là con người chứ bộ. Cứ như thế hắn không lo được chắc. 

Nhật Vũ xoay người, nhìn ra cửa sổ: “Được, không muốn nói thì đừng nói nữa.”

Trịnh Thần đưa mắt nhìn người đang giận dỗi bên kia, rồi tập trung lái xe không nói gì. Đúng hơn là không biết phải nói gì, hắn không biết bắt đầu từ đâu, kể từ đoạn nào. Nhiều lúc hắn cũng muốn nói ra chuyện khiến hắn buồn, nhưng nhìn bạn bè hắn đang vui vẻ nên hắn cũng chả buồn mà nói nữa.

Suốt quãng đường, Nhật Vũ luôn im lặng không nói gì, cứ nghĩ Trịnh Thần sẽ nói gì đó với hắn, nhưng đến căn hộ của hắn rồi y cũng chỉ im lặng đi sau. “Cái đồ đầu đất.”

Nhật Vũ tức giận, mắt còn không thèm nhìn Trịnh Thần đã chạy ngay vào phòng tìm hộp sơ cứu, khi vừa định quay ra thì thấy Trịnh thần đã ở sau lưng hắn. Cũng không hiểu sao, mỗi lần y nhìn hắn ấp a ấp úng, nửa muốn nói nhưng lại im lặng là hắn lại muốn nổi điên lên: “Nhìn cái gì?”

Trịnh Thần: “Nhật Vũ, tớ…”

Đó, lại nữa rồi, Nhật Vũ cũng muốn hiền lành như vẻ bề ngoài lắm chứ, nhưng nhìn Trịnh Thần như thế thì bao nhiêu máu nóng của hắn đều dồn về hết não rồi còn đâu. Nhật Vũ đẩy hộp sơ cứu vào người Trịnh Thần nói: “Ra ngoài kia tự xử đi.”

Trịnh Thần bặm môi cố nhịn xuống cơn đau ngay ngực, nhưng càng nhịn hắn thì cơn đau lại càng khó chịu khiến hắn ho vài tiếng: “Khụ… khụ.”

Nhật Vũ giật mình vội cầm hộp sơ cứu lại, đỡ Trịnh Thần ngồi xuống mép giường, hắn lo lắng hỏi: “Không sao đấy chứ? Xin lỗi mà.”

Trịnh Thần cố gắng nuốt xuống cơn đau, khó khăn nói: “Không sao, tớ ổn.”

Nhìn khuôn mặt Trịnh Thần đỏ lên vì nhịn đau, bao nhiêu tức giận trong lòng Nhật Vũ đều tan biến: “Để tớ xem vết thương, được không?”

Trịnh Thần vội vàng ngăn lại bàn tay đang đưa ra của Nhật vũ: “Tớ không sao, mấy vết thương thế này không là gì với tớ đâu.”

Nhật Vũ rút tay lại: “Ngồi im đi, để tớ xử lý mấy vết thương trên mặt cậu.”

Trịnh Thần cứ thế im lặng, ngồi ngay ngắn mặc cho Nhật Vũ muốn làm gì thì làm. Nhìn động tác dè dặt, cẩn thận, chỉ sợ làm hắn đau của Nhật Vũ, lòng hắn lại dâng lên cảm giác khó tả: “Nhật Vũ, tớ muốn kể cậu nghe một câu chuyện…”

Nhật Vũ nghe Trịnh Thần nói động tác có chút ngừng lại: “Ừm.”

Trịnh Thần ngồi im đợi đến khi Nhật Vũ xử lý xong vết thương ở mặt chuyển xuống tay, hắn mới hít một hơi thật sâu rồi nói: “Lúc năm tuổi, để thuận tiện cho công việc của bố nên tớ đã chuyển nhà xuống khu ngoại thành, gần chỗ làm của ông. Có một hôm mẹ tớ đột nhiên nói bà ấy thấy mệt, nên bảo tớ chạy xuống nhà bác Trung nhờ giúp đỡ. Lúc đó, bố tớ đi công tác, hôm sau mới về được, bác Trung cũng là người duy nhất gần đó mà mẹ tớ quen. Muốn đến nhà bác Trung, tớ phải đi qua một con hẻm…”

Trịnh Thần nói tới đây chợt ngừng lại khiến Nhật Vũ có dự cảm không lành, hắn dè dặt nói: “Trịnh Thần, hay là đừng kể nữa…”

Trịnh Thần hít một hơi sâu: “Không sao. Lúc tớ đi qua con hẻm đó, cũng là lúc người ta đang phát kẹo. Tớ đã không suy nghĩ gì mà dừng lại. Tớ đã đứng lại xếp hàng, đợi người ta phát cho kẹo cho mình. Cậu biết không, lúc đó tớ đã rất vui, còn muốn cầm kẹo về khoe với mẹ. Cứ nghĩ khi nhìn thấy viên kẹo mà tớ đem về mẹ sẽ cười hạnh phúc như mọi lần. Nhưng khi về đến nhà, thì mẹ tớ đang nằm dưới đất,...bên cạnh bà có cả máu rồi cả mảnh thủy tinh.”

Nhìn Trịnh Trần gồng người, cắn chặt môi đến mức chảy cả máu mà y không hề hay biết, khiến Nhật Vũ nghẹn lời, hắn không biết nên nói thế nào, nên dùng câu gì để an ủi y nữa: “Trịnh Thần, không cần nói nữa đâu. Vậy là đủ rồi.”

Trịnh Thần gượng cười: “Cậu biết không. Lúc đưa mẹ đến bệnh viện, bà còn cầm tay tớ nói bà thấy mệt nên chỉ ngủ một lát thôi, bảo tớ giữ kẹo thật cẩn thận, đợi bà dậy sẽ cùng nhau ăn. Tớ đã tin là thật, cố gắng cất viên kẹo ấy thật cẩn thận trong túi quần, cứ một lát lại lấy ra xem chỉ sợ mình sơ ý sẽ làm mất nó.”

Vừa nói, nước mắt Trịnh Thần vừa rơi, vị mặn của nước mắt, vị tanh nồng của máu và cơn đau nơi khoé môi bây giờ cũng chẳng là gì so với nỗi đau gặm nhấm nơi tim hắn.

Nhật Vũ vội vàng ôm ấy Trịnh Thần, là hắn sai rồi, hắn sai thật rồi: “Tớ xin lỗi. Cậu không cần nói nữa. Tớ thực sự xin lỗi…”

Trịnh Thần lắc đầu: “Sao phải xin lỗi chứ, tớ là người muốn kể mà.”

Ngày hôm đó.

Ngay khi mẹ vào phòng phẫu thuật, Trịnh Thần cũng vẫn ngây ngô cho rằng mẹ sẽ không sao. Hai tiếng trôi qua, ba Trịnh Thần mồ hôi nhễ nhại, một tay sách cặp, một tay đẩy hành lý chạy đến, vừa nhìn thấy hắn, ông không nói gì đã cho hắn một cái tát khiến hắn ngã xuống, một bên má hắn đỏ ửng. Cái tát ấy khiến hắn sợ đến ngây người quên cả khóc, đến khi bác Trung đỡ hắn dậy, hắn mới chợt nhớ đến viên kẹo trong túi quần. Hắn vội vàng lấy ra, nhìn viên kẹo mà hắn đã hứa với mẹ cùng ăn bị vỡ nát, hắn bật khóc. 

Nhìn đứa con trước mặt chỉ vì một viên kẹo mà bật khóc khiến ông Trịnh tức giận, bàn tay thô bạo giật viên kẹo trên tay Trịnh Thần vứt ra xa: “Khóc, mày khóc cái gì? Chỉ vì một viên kẹo nhỏ xíu này mà mày khóc. Mày có biết mày vừa gây ra chuyện gì không hả, thằng ranh này.”

Trịnh Thần lúc đó không hiểu lời ông nói, hắn chỉ biết khóc, hắn càng khóc ba hắn càng khó chịu, nếu không không có bác Trung ngăn lại thì có lẽ ba hắn đã cho hắn thêm vài cái tát rồi. Hắn không biết hắn đã ngồi bên cạnh ba hắn trước phòng phẫu thuật bao lâu, chỉ biết hắn ngồi đến mức cả chân tê cứng, cả người mệt đến mức muốn nhắm mắt ngủ thì cánh cửa lúc nãy mẹ hắn được đẩy vào mới mở ra.

Bác sĩ vừa bước ra, ông Trịnh đã vội vàng chạy lại hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”

Bác sĩ lắc đầu: “Xin lỗi ông, chúng tôi đã cố hết sức. Bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày nặng, ngoài ra còn bị mất máu trong thời gian dài do vết cắt của thuỷ tinh nên lúc đến bệnh viện thì bệnh nhân đã rơi vào tình trạng chết lâm sàng rồi. Mọi chỉ số lúc bệnh nhân vào viện chúng tôi có mời ông Trung đây làm chứng và lưu lại trên biên bản. Nếu ông cần, mời ông đến khoa cấp cứu chúng tôi sẽ đưa ông xem. Khoảng 30 phút nữa các bác sĩ sẽ đẩy bệnh nhân ra ngoài. Thành thật chia buồn cùng gia đình.”

Nói rồi bác sĩ rời đi, Trịnh Thần lúc đó không hiểu những lời nói kia của bác sĩ là gì, hắn chỉ thấy khi người kia rời đi chưa xa thì ba hắn cứ vậy mà ngã ngồi ra đất, hắn thấy ba hắn khóc. Ba hắn chưa từng rơi nước mắt mà bấy giờ lại khóc đầy đau đớn. Ba hắn cứ ngồi đó khóc đến khi mẹ hắn được đẩy ra.

Lúc đó, Trịnh Thần không biết tại sao những người kia lại che mặt của mẹ, hắn không hiểu sao mẹ không mở mắt. Hắn đưa kẹo vào tay mẹ không cầm, mẹ cũng không nhìn hắn. Còn ánh mắt của những người kia nhìn hắn khiến hắn sợ hãi, hắn lay tay mẹ, lay hoài, lay hoài, mẹ cũng không mở mắt ra. 

Đến khi hắn hiểu được mọi thứ thì mẹ đã không còn nữa.

Trịnh Thần đau lòng vùi mặt vào vai Nhật Vũ: “Lúc đó, tớ hầu như không hiểu mọi người đang nói gì, cho đến một hôm tớ ở ngoài cửa nghe thấy ba tớ nói chuyện điện thoại. Ông ấy nói, ông ấy hối hận khi đồng ý để mẹ sinh tớ, nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay ông ấy thà để tớ sinh ra còn hơn. Khi đó tớ chợt hiểu rằng, tớ đã không còn mẹ nữa. Tớ luôn nghĩ, nếu như lúc đó tớ… tớ không chờ lấy viên kẹo kia, thì có lẽ mẹ tớ sẽ không ra đi như vậy.”

Nhật Vũ nghẹn ngào, hắn biết phải an ủi thế nào đây? Nếu như thời gian quay trở lại thì ta có thể thay đổi số phận. Nhưng thời gian thì làm gì có nếu như. Đời người luôn có nhiều cơ hội, không chọn cơ hội này thì sẽ có cơ hội khác, nhưng thời gian thì làm gì có ngã rẽ mà quay đầu cơ chứ, nó chỉ có quá khứ, hiện tại và tương lai mà thôi.

Quá khứ là chấp niệm, tương lai lại là hy vọng, ta không sửa được chấp niệm, cũng chẳng biết hy vọng có thành sự thật được hay không? Vậy thì cứ sống cho hiện tại đi, sống tốt cho hiện tại cũng là thay đổi quá khứ, cũng là thay đổi tương lai, không phải vậy sao?

Nhật Vũ đẩy Trịnh Thần ra, hắn mỉm cười nhìn y: “Đừng khóc nữa, thuốc tớ bôi bị cậu làm trôi hết rồi kìa. Khóc hết cả lít nước rồi còn đâu, tớ đi lấy nước cho cậu.”

Nhưng Nhật Vũ mới vừa định bước đi thì bàn tay đã bị Trịnh Thần nắm lại: “Nhật Vũ, cảm ơn cậu.”

Nhật Vũ quay người lại: “Trước kia có thể cậu chỉ có một mình nhưng bây giờ cậu còn có tớ, cả Minh Minh nữa. Nên cậu không hề đơn độc, được chứ?”

Trịnh Thần gượng cười, bàn tay dùng lực kéo tay Nhật Vũ khiến y bước về phía hắn vài bước. Trịnh Thần đưa tay vòng qua eo Nhật Vũ, hắn ôm y, mặt tựa vào ngực y thì thầm: “Cảm ơn cậu, Nhật Vũ. Để như này một lát thôi, được không?”

Nhật Vũ giật mình, nhưng thấy Trịnh Thần như thế hắn chỉ đành đứng im: “Ừm.”

Nhưng cái tư thế này thật sự khiến Nhật Vũ ngại ngùng, hắn cuối đầu nhìn xuống, đập vào mắt hắn là mái tóc của Trịnh Thần. Không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy sau đó hắn đưa tay lên xoa đầu y, khiến mái tóc đang yên ổn bị rối tung lên. 

Trịnh Thần: “Nhật Vũ, buông ra.”

Nhật Vũ giật mình vội vàng buông tay cười trừ: “Tại thấy tóc cậu mềm quá nên tớ nổi hứng…”

Trịnh Thần muốn quỳ với cái sở thích quái đản của Nhật Vũ, đang định nói lại thì bên ngoài cửa vọng vào tiếng  nói chuyện.

“Minh Minh em làm gì ở đây?”

Minh Minh giật mình, đánh rơi cả điện thoại xuống đất, cô từ từ xoay người. Trước mắt cô lúc này chính là Nhật Hoài, anh trai của Nhật Vũ, cô thật không ngờ lại gặp nhau trong tình cảnh thế này.

Nhật Vũ chạy ra thấy Minh Minh đang đứng đối diện với Nhật Hoài thì hoảng hốt, hắn kéo tay cô quay lại đối diện với mình để cô có thể dễ chịu hơn. Nhưng khi mặt đối mặt với cô, hắn như nghẹn lại: “Minh Minh…”

Minh Minh nhìn Nhật Vũ, hai hàng nước mắt không tự chủ mà chảy dài trên gương mặt. Cô không khóc, cô quyết không khóc nhưng cách nào cũng thể làm nước mắt ngưng chảy được: “Cậu gọi tớ đến để tớ thấy điều này ư?”

Nhật Vũ vội vàng giải thích: “Minh Minh, nghe tớ nói, không phải như cậu nghĩ đâu…”

Minh Minh đưa tay gạt tay Nhật Vũ rồi cứ thế mà hướng về cửa bỏ đi.

Nhật Vũ lắc đầu nhìn Nhật Hoài rồi cúi xuống nhặt điện thoại của Minh Minh đánh rơi rồi chạy ra ngoài tìm cô.

Nhìn Nhật Vũ vội vàng chạy đi tìm Minh Minh, lòng Trịnh Thần dâng lên cảm giác khó tả. Còn người đang trước mặt hắn, sao lại ở đây.

Trịnh Thần: “Anh về lúc nào vậy?”

Nhật Hoài như được kéo khỏi những suy nghĩ mông lung của mình, hắn xoa hai bên thái dương, lười biếng trả lời: “Anh vừa về. Mà sao mặt mũi bầm dập ghê vậy?”

Trịnh Thần cười xuề: “Nổi hứng muốn luyện tay chân chút thôi ạ. Anh định ở lại bao lâu?”

Nhật Hoài liếc xéo Trịnh Thần, vừa nói hắn vừa đưa túi đồ trong tay qua cho y: “Mày định đuổi anh hay gì? Anh mày mới vừa về thôi đấy. Trong đó có đồ ăn, dọn ra ăn đi.”

Trịnh Thần bĩu môi: “Đuổi thì anh có đi luôn không? Muốn ăn thì tự mà làm, có làm thì mới có ăn, anh không biết sao?”

Nhật Hoài: “Mày nói ít thôi, không khéo vết thương không dám lành lại đấy. Làm nhanh lên, anh mày đói rồi.”

Trịnh Thần thở dài: “Nhà thiếu gì người giúp việc, anh toàn hành mấy đứa em chi vậy. Được rồi, lâu ngày không gặp nên thôi, để em nấu cho mà ăn. Anh muốn ăn cái gì đây?”

Nhật Hoài: “Như cũ đi.”

Trịnh Thần nghe vậy, bàn tay có chút ngừng lại, hắn ngước mắt lên nhìn Nhật Hoài đang ngồi suy tư bên kia, rồi lại nhanh chóng làm nốt việc đang làm.

Lát sau, Trịnh Thần bê một đĩa salad cùng một ly rượu đặt xuống trước mặt Nhật Hoài: “Đang ở nhà, không phải ở nước ngoài, ít uống lại đi anh.”

Nhật Hoài nhếch môi không nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn vào viên đá bên trong ly rượu. 

Trịnh Thần vừa bê đĩa thức ăn của mình đến, nhìn thấy Nhật Hoài đăm chiêu thì tò mò: “Có chuyện gì sao?”

Nhật Hoài lắc đầu, hắn cầm ly rượu lên xoay nhẹ, mùi rượu thoang thoảng khiến tâm tình của hắn dần ổn định: “Cậu nói xem, tên đã bắn đi rồi thì có rút lại được không.

Trịnh Thần khó hiểu: “Anh nói tiếng người đi, công ty có chuyện gì hả?”

Nhật Hoài uống một ngụm rượu rồi đặt ly xuống bàn đứng dậy: “Anh có nói thì mày cũng không hiểu đâu, chiều mai đến công ty đi, anh sẽ ở lại đây một thời gian.”

Nói rồi, Nhật Hoài đút hai tay vào túi quần đi về, để lại Trịnh Thần một dấu hỏi to đùng: “Lớn hơn có 5 tuổi thôi mà làm như lớn hơn người khác 20, 30 tuổi không bằng .”

Khuôn viên trước căn hộ của Nhật Vũ.

Nhật Vũ cuối cùng cũng đuổi kịp Minh Minh, hắn vội vàng kéo tay cô lại: “Minh Minh, nghe tớ nói đã, chuyện này tớ không biết thật đó. Minh Minh, cậu phải tin tớ.”

Minh Minh nhìn Nhật Vũ không biết nói gì, không phải cô không tin hắn, chỉ là cô không kìm chế được cảm xúc của chính mình. Cô cũng muốn bình tĩnh lắm nhưng đối diện với tình cảm của chính mình, cô lại hèn nhát đến đáng sợ.

Nhật Vũ: “Minh Minh, những gì cậu nói với tớ, tớ đều nhớ, tớ không quên. Thật sự lần này tớ gọi cậu đến là mong cậu tránh được nhưng lại không ngờ…”

Minh Minh ôm chầm lấy Nhật Vũ oà khóc: “Chỉ là… chỉ là tớ không biết phải làm thế nào cả. Tớ không dám đối mặt… Tớ thật sự không dám…”

Nhật Vũ vỗ lưng cô: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, tớ không dỗ nổi cậu đâu.”

Nhật Vũ cứ đứng như vậy mặc kệ Minh Minh ôm mình khóc, đến khi cô không còn khóc nữa mới đẩy cô ra: “Tớ nghĩ cậu về căn hộ của cậu đi vậy. Chỗ tớ không ở được rồi. Đi thôi, tớ đưa cậu về.”


Nhận xét

Bài đăng phổ biến