NHẬT KÍ " THANH MAI TRÚC MÃ" (C1)



CHƯƠNG 1: " TÌNH CẢM ẤY KHÔNG CHỈ LÀ TÌNH BẠN MÀ CÒN LÀ TÌNH CẢM ANH EM, TÌNH CẢM CỦA GIA ĐÌNH"


Bà chị: Tôi nói cô vẫn đang nghe đấy phải không, tôi nói lần cuối cô tránh xa Nhật Vũ ra nếu không cô đừng trách tôi không nhắc trước..., chúng tôi là bạn suốt 7 năm trời, cô sao cứ đeo bám anh ấy như vậy?

Nhìn “bà chị" ngồi trước mặt, miệng nói không ngừng, làm Minh Minh thật sự không biết phải nói gì, hay chính xác hơn là một tiếng đồng hồ vừa qua cô không biết mình ở trong hoàn cảnh nào. Trong đầu cô bây giờ có cả đống câu hỏi: "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì thế này? Rồi bà chị nói xong chưa?... "Một tiếng đồng hồ rồi, chị ta không mệt thật à...Ôi trời ơi mình mệt quá!...", Mặc dù nội tâm đang gào thét, cái bụng sắp đánh trống biểu tình nhưng dù gì người ta cũng lớn tuổi hơn, cô không thể vô lễ mà đứng dậy bỏ đi được, thế là cô đổi từ tư thế ngồi ngay ngắn như một em học sinh cấp một, thành tư thế của sinh viên khi nghe “Chủ nghĩa Mác - Lênin”, ấy thế mà bà chị kia vẫn chưa chịu buông tha cho cô.

Bà chị: Này, cái tư thế này là ý gì, cô đang giỡn mặt với tôi hả? Tôi nói là không được đeo bám Nhật Vũ nữa, cô có nghe không?

Bà chị này nghĩ cái gì mà nói cô như vậy, "Cái gì mà đeo bám cơ chứ, bà chị này có nhầm không, là Nhật Vũ đeo bám cô thì có...". Mà lúc nãy cô đã nhắn tin rồi, sao vẫn chưa thấy mặt mũi của tên đáng ghét kia đâu nhỉ !?

Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa ở quán cafe vang lên. Minh Minh vội vàng ngước lên tìm cứu tinh của cô nhưng lại không ngờ, người cô nhìn thấy lại không phải Nhật Vũ mà là Trịnh Thần. Cô đang không hiểu chuyện gì thì lại thấy Trịnh Thần bước về phía cô.

Trịnh Thần: “Minh Minh, đi thôi.”

Người con trai đứng bên cạnh đẹp trai ngời ngợi, khoác lên mình chiếc sơ mi trắng cùng quần âu, nhìn sao cũng thấy dịu dàng, ấy vậy mà lời nói ra lại như ngang ngược đem người kia là không khí mà chẳng để tâm. Minh Minh gào thét trong lòng: “Cái gì vậy trời, người bị đánh ghen là cô sao có người còn khó chịu hơn cô nữa chứ.”

"Bà chị" thấy mình bị bơ bèn tức giận đứng dậy nói lớn: “Cậu là ai, tôi đang nói chuyện với cô ta, cậu là cái thá gì mà dám xen vào?”

Minh Minh vội vàng đứng dậy kéo tay Trịnh Thần đi, cảm tưởng của cô lúc này như đứng cạnh quả bom sắp phát nổ, an toàn vẫn là trên hết.

Lúc đi ngang qua "bà chị", Minh Minh cố tình để lại một câu: “Bạn thân 7 năm của cô có là gì, chúng tôi còn là "thanh mai trúc mã", tình cảm ấy không chỉ là tình bạn mà còn là tình cảm anh em, tình cảm của gia đình. Cái tình cảm đó là điều mà cô mãi mãi không hiểu được đâu, nên tốt nhất đừng có đứng trước mặt chúng tôi nói kiểu vô học đó.”

....

Lát sau ở quán thịt nướng.

Minh Minh: “Tớ hỏi nè Trịnh Thần, Nhật Vũ đâu?”

Trịnh Thần ngồi đối diện khuôn mặt cau có, tay không ngừng lướt trên ipad, miệng lầm bầm mắng: “Hỏi tớ sao tớ biết, lần nào hắn cũng gây chuyện, phiền phức…”

Minh Minh thấy tình hình không ổn bèn mở điện thoại ở dưới gầm bàn nhắn cho kẻ gây chuyện, đến giờ vẫn chưa thấy mặt kia, chuẩn bị tinh thần. Lần đầu tiên thấy Trịnh Thần khó chịu đến thế, cô cũng không biết phải làm sao, thôi thì cầu trời cho Nhật Vũ "tai qua nạn khỏi” lần này. Mặc dù biết Trịnh Thần trước giờ "ngoan ngoãn", ít nói nhưng đâu phải hắn hiền, vậy mà còn gây chuyện hết lần này đến lần khác để hắn giải quyết bảo sao hắn không cáu giận.

Minh Minh nhớ có lần cô cùng Nhật Vũ đi mua đồ bị mấy người thích Nhật Vũ hiểu nhầm, suýt nữa thì bị đánh hội đồng. Nhưng nhân vật chính câu chuyện, Nhật Vũ thì làm gì có thời gian mà giải thích tin đồn chứ đừng nói là giúp cô, hắn học giỏi lại phụ việc gia đình, chưa kể còn tham gia nhiều hoạt động của trường, thời gian ra ngoài cũng khó nữa là. Số cô xem như cũng còn may mắn chán, hôm đó may nhờ có người thấy liền nói với Trịnh Thần nên cô mới được cứu. Tối hôm đó 3 đứa cũng ngồi tại quán này, mặt Trịnh Thần nhìn Nhật Vũ như muốn giết hắn đến nơi, ấy vậy con người gây họa kia thì chỉ biết cười trừ, thốt ra mỗi hai từ "xin lỗi".

"Lần này thì hay rồi."

20 phút sau cửa quán mở ra, cái người chả khác gì mấy tên "bad boy" đang chạy hì hục về phía mình, Minh Minh không cần nhìn rõ cũng biết là ai. Cái tên "công tử" Nhật Vũ khoác lên mình một chiếc áo thun màu đen đơn giản, quần jean ôm đen cùng chiếc sơmi màu đỏ đen buộc ngang hông, nhìn đẹp thì đẹp thật nhưng trong mắt cô thì chả khác gì mấy tên trong độ tuổi nổi loạn. "Hắn 23 tuổi rồi, nổi loạn gì nổi nữa chứ! Xương cốt còn ổn là may lắm rồi...", tự nhiên nhắc đến xương cốt cô bỗng thấy chột dạ mà vặn vẹo cột sống “cũ kĩ“ của mình.

Nhật Vũ đâu đã kịp đọc tin nhắn của Minh Minh, hắn vừa thấy tin nhắn của Trịnh Thần 30 phút trước: "Quán cũ." thì đã "vác chân lên cổ mà chạy" rồi. "Ai biết chuyện gì đâu...", hắn sợ nhất là Trịnh Thần nhắn tin kiểu 2 không "không chủ ngữ, không vị ngữ", muốn an toàn thì hắn cứ phải "nhanh chân nhanh tay" để bảo toàn tính mạng.

Nhật Vũ vừa thả chiếc ba lô xuống ghế bên cạnh Minh Minh thì đã nghe tiếng gằn giọng: "Ừm" của ai kia, vậy là hắn lại lủi thủi lui lại ngồi xuống ghế bên cạnh Trịnh Thần.

Minh Minh nhìn cảnh này nhịn đến rung cả người mới không cười thành tiếng. Trịnh Thần từng nhắc đi nhắc lại với Nhật Vũ là không được ngồi cạnh cô để tránh hiểu nhầm, nhưng ai kia có thèm để ý đâu. Có lẽ vì 3 người đều chơi với nhau từ nhỏ nên Nhật Vũ "vô tư đến khờ", hầu như không để ý đến, nên lần nào cũng phải ăn mắng mới ngồi đúng vị trí của mình.

Nhật Vũ nhìn Minh Minh, hắn cố gắng làm ra vẻ đáng thương cầu cứu nhưng đáp lại hắn lại là ánh nhìn hờ hững của cô. Hắn ngước mặt liếc nhìn người bên cạnh đang yên tĩnh lướt ipad, mà thấy "sóng gió phủ người". Hắn rút chiếc điện thoại trong túi quần, che che giấu giấu mà nhắn tin cho Minh Minh.

Nhật Vũ: “Minh Minh, lúc nãy có gì mà mặt hắn giờ như "ác quỷ" thế?”

Minh Minh: “…”

Nhật Vũ: “Sao thế?”

Minh Minh bất lực ngước lên nhìn cái người đang gõ tin nhắn khí thế bên kia, tên gia hỏa uống nhầm thuốc kia nhắn nhầm nhóm có Trịnh Thần trong đó... "Ôi trời, ai cứu hắn giúp tui với..."

Tin nhắn riêng:

Minh Minh: “Uống lộn thuốc à, nhìn xem ông đang nhắn ở đâu kìa, ôi trời.”

Nhật Vũ : “Thôi xong, thượng đế cứu tui T_T”

Nhưng làm sao có thể cứu đây, Trịnh Thần đã thấy tin nhắn đó. Không hẹn mà gặp, lúc Minh Minh và Nhật Vũ liếc mắt nhìn xem người kia đang làm gì, thì cũng vừa khéo Trịnh Thần cũng đang hướng mắt về phía Nhật Vũ, đôi tay thành thục tắt ipad để lên bàn.

Cảnh tượng này chứng minh cho câu nói “Bốn mắt nhìn nhau nghe sấm nổ", Minh Minh chỉ biết thầm cầu nguyện trong lòng mà thôi.

Nhật Vũ: “Khoan đã Trịnh Thần, từ từ…mày từ từ nghe tao nói...bình tĩnh bạn ơi…”

Trịnh Thần: “5 giây.”

Nhật Vũ: “Ê, 5 giây thì tao nói được cái gì... chả khác nào bảo tao đừng nói…”

Trịnh Thần: “Thì tao cũng có ý đó.”

Nhật Vũ: “Tha cho tao đi, một lần này thôi.”

Trịnh Thần: “Hết giờ rồi, ăn đi lát gặp tao ở sân.”

Nhật Vũ đưa khuôn mặt như muốn khóc qua cầu cứu Minh Minh.

Minh Minh biết "sân" mà Trịnh Thần nhắc là sân tập võ của hắn. Hắn học võ từ lâu rồi cũng là người duy nhất trong 3 đứa biết võ, đi với hắn thì đúng kiểu có quậy banh nóc cũng không sợ bị bắt nạt. Nhưng Nhật Vũ thì ngược lại, y có thể nói là vô dụng như cô mà thôi, có chuyện gì thì cô với y sẽ là người bỏ chạy trước. Cô thật không nỡ nhìn thằng bạn "cùng thuyền" bị hành hạ sau bữa ăn bèn hướng đến Trịnh Thần mà nói: “Trịnh Thần à…”

Nhưng mà lời nói chưa ra khỏi miệng thì đã bị ánh nhìn sắc như dao của ai kia chặn lại.

Trịnh Thần: “Cậu lo gọi món đi, mặc kệ hắn.”

Minh Minh bèn im lặng không dám nói gì thêm.



Bữa thịt nướng này xem ra "nuốt không xuống nổi nữa rồi".


Nhận xét

Bài đăng phổ biến