NHẬT KÍ " THANH MAI TRÚC MÃ" (C4)

CHƯƠNG 4: "TÔI KHÔNG CÓ ĐỂ Ý ĐẾN CẬU."

Nhật Vũ vừa đi tới thì đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ phòng họp câu lạc bộ Mỹ thuật của Trịnh Thần. Cậu định đi luôn nhưng lại nghe bên trong vọng ra: “Trịnh Thần, không ngờ cậu ra tay độc ác vậy...", làm hắn phải nhíu mày, Trịnh Thần mà hắn biết là người ít tiếp xúc bạn bè, y cũng không giỏi giao tiếp nhưng con người của y thì hắn dám đảm bảo, sao lại xảy ra chuyện này được.

Nhật Vũ lại gần cửa ra vào đang đóng, hắn không đẩy cửa bước vào mà ngoái đầu xem xét tình hình qua ô cửa kính phía trên.

Bên trong, Trịnh Thần bị vây giữa biển người, hắn không nói gì, mà cứ đứng đó để những người xung quanh chỉ trỏ, to tiếng.

“Trịnh Thần, cậu giải thích đi…”

“Giải thích gì, nhìn hắn đi, có chỗ nào không giống tên lưu manh. Hắn không làm thì ai làm, chẳng lẽ bài của chúng ta tự dưng có cánh mà bay hả?”

“Đúng đó, hắn là người nộp cuối cùng, không hắn thì ai làm nữa…”

.....

Trịnh Thần mệt mỏi lên tiếng: “Mấy cậu có thể bình tĩnh nghe tôi nói được không? Tôi có học một chút về máy tính, có thể sẽ sửa được.”

Trịnh Thần nói xong liền cảm thấy khó thở mà ôm ngực, hắn cực kì không thích nơi đông người, ấy vậy mà có người còn cố tình khiêu khích hắn.

“Trịnh Trần, cậu học lớp nghệ thuật mà biết máy tính à? Có điêu quá không vậy?”

“Đúng, đúng, chẳng may đưa cậu, bài của bọn tui mất luôn rồi sao?

“Là con người mà sao ích kỷ, độc ác vậy không biết... chỉ muốn bài mình đạt giải mà không từ thủ đoạn nào luôn, ghê thật chứ.”

Nghe tới đây, Nhật Vũ cũng hiểu sơ sơ tình hình bên trong rồi, chuyện này chắc không sao đâu, với cả Trịnh Thần chắc cũng không muốn hắn nhúng tay vào chuyện của y.

Nam Trung đứng chung với mọi người nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: “Đúng là đồ không mẹ, không có giáo dục.”

Trịnh Thần tức giận, hai tay nắm chặt lại.

Cái tên Nam Trung ấy, hắn cũng được xem là một tài năng mới của khoa mỹ thuật nhưng từ khi Trịnh thần xuất hiện mọi người đều không còn nhìn hắn như trước nữa, hắn không cam lòng. Bài vẽ của Trịnh Thần so với hắn đều không bằng nhưng luôn được khen ngợi. Còn hắn dù có chăm chút, tỉ mỉ từng chi tiết một thì vẫn bị nhận xét là “còn thiếu sự sâu sắc”. Hắn không thể thua một người không cha, mẹ mất như Trịnh Thần được.

Nam Trung nhìn Trịnh Thần đang siết chặt nắm đấm mà mỉa mai: “Coi kìa, mọi người xem đi, hắn có khác gì những thằng du côn đầu đường không, mày định làm gì, đánh tao sao? Đúng là mất dạy mà, cha mày không dạy làm sai thì phải biết hối lỗi à? Đã vậy còn muốn đánh tao? Có ngon thì đánh đi.”

Vừa nói, Nam Trung vừa cay nghiệt chỉ chỉ vào người Trịnh Thần khiến cho hắn phải lùi mấy bước. Trịnh Thần cố gắng giữ bình tình, nói hắn xấu xa sao cũng được. “Không sao cả, Trịnh Thần mày bình tĩnh được mà.”

Nam Trung càng mắng càng hăng, hắn muốn cho cả trường biết người mà họ sùng bái là người như thế nào, để xem ai còn xem trọng y: “Sao thế tao nói sai à? Ấy quên mất, mày làm gì có cha, ai dám nhận mày làm con chứ. Sao, trước khi chết mẹ mày có nói cho mày cha mày là ai không hả? Đồ con hoang.

Ba chữ “đồ con hoang” như một cái tát thẳng vào mặt Trịnh Thần khiến mọi suy nghĩ của hắn đều biến mất, bức tường vô hình mà hắn khổ công xây dựng chưa kịp giúp hắn giữ bình tĩnh thì đã bị ba từ kia làm vỡ nát không thương tiếc. Trái tim hắn như bị ai đâm một nhát, hai nhát, ba nhát, hắn đau,...đau đến mất cả lý trí rồi.

Không một ai trong căn phòng có thể ngờ, chỉ trong nháy mắt một cú đấm thẳng vào mặt Nam Trung khiến hắn ta ngã nhào ra sau, miệng chảy máu. Đáng sợ hơn, Trịnh Thần như biến thành một con người khác, đôi mắt hắn hằn lên tia máu, một tay hắn túm cổ áo, tay còn lại liên tục đấm vào mặt, vào người khiến Nam Trung chỉ biết đưa tay lên ôm đầu mà che lại. Trịnh Thần cứ vậy vừa đấm, vừa rơi nước mắt, miệng chỉ thốt ra hai từ “câm miệng”, khiến cho đám người xung quanh bất ngờ, sợ hãi mà lùi lại, không ai dám can ngăn.

Nhật Vũ nhìn thấy cảnh này vội vàng đạp cửa xông vào vừa ôm lấy Trịnh Thần kéo ra ngoài, vừa gào lớn: “Mấy người đui à, mau kéo hắn ra.”

Câu nói của Nhật Vũ như thức tỉnh những người xung quanh, nhưng chỉ một vài người dám đứng ra ngăn cản. Chính họ cũng không ngờ sự việc lại đột nhiên thay đổi như vậy chứ. Hai nam sinh được xem là nổi trội nhất khoa mỹ thuật lại đánh nhau, chưa kể đó còn là chuyện về thân thế của người được xem là thiên tài hội hoạ của trường. Thật không dám tưởng tượng.

Nhật Vũ khó khăn lắm mới có thể kéo Trịnh Thần ra một góc, nhìn Trịnh Thần, lòng Nhật Vũ dân lên một nỗi buồn khó tả. Hắn không biết, cũng không thể tưởng tượng ra nỗi đau nào có thể khiến một người mạnh mẽ như y, lại mất khống chế như vậy. Chỉ là thâm tâm hắn không mong người bạn của mình đau khổ như vậy.

Trịnh Thần thu người ngồi một góc, đôi bàn tay chà sát đến đỏ ửng, có cả vết cào bằng móng tay đến rách cả da chảy máu, nhưng lại không có dấu hiệu ngừng lại, khiến Nhật Vũ lo lắng: “Trịnh Thần, nhìn tớ, nhìn tớ này, đừng có chà nữa chảy máu rồi.”

Nghe giọng Nhật Vũ khó chịu khiến nhiều người xung quanh tò mò đến xem. Nhật Vũ giữ hai tay của Trịnh Thần đã rất vất vả còn bị người khác nhòm ngó khiến hắn bực dọc mà hét lên: “Nhìn cái gì, tránh ra.”

Nhìn Nhật Vũ tức giận như vậy, đám người chỉ biết lùi về sau nghe ngóng.

Chính Trịnh Thần cũng không biết mình đang làm gì, hắn chỉ biết hắn đang rất tức giận, rất đau lòng cũng rất sợ. Có ghét hắn thế nào, có mắng hắn ra sao hắn đều nhịn, chỉ là làm ơn đừng bao giờ nói về mẹ hắn, làm ơn đừng nhắc về người. Mẹ là giới hạn cuối cùng mà hắn có thể chịu đựng. Bỗng dưng, đôi mắt y bắt gặp vết máu trên bàn tay…“Không được, không phải máu đâu, không phải mà,...tại sao lại lau không hết,tại sao lại không hết… không phải, trên tay hắn không phải máu…” Hắn sợ.

Trong mơ hồ, một giọng nói ấm áp cứ văng vẳng trong đầu khiến tâm tình Trịnh Thần trở nên bình tĩnh hơn. Hắn nghe ai đó gọi hắn.

Nhật Vũ cũng không biết hắn gọi Trịnh Thần bao nhiêu lần rồi, có lẽ là rất nhiều rồi, cổ họng cũng muốn khô rồi, chỉ là hắn không muốn ngừng: “Trịnh Thần, tớ đây, tớ Nhật Vũ đây.”

Đến khi bắt gặp được đôi mắt Trịnh Thần ngước lên nhìn mình, Nhật Vũ đã vui đến mức ôm chầm ấy y:

“Cậu làm tớ lo quá, không sao rồi, mọi chuyện đều ổn rồi.”

Trịnh Thần lúc này chỉ biết ngơ ngác nhìn người đang ôm mình. Người kia lại xuất hiện giống như lần đó, lần nữa xuất hiện trước mặt hắn lúc hắn xảy ra chuyện, hắn luôn muốn trở thành chỗ dựa cho bạn bè nhưng lần nào hắn cũng nhếch nhác trước mặt y.

Nhật Vũ thấy mình hơi quá đáng bèn buông Trịnh Thần ra, từ từ đỡ hắn dậy: “Đi thôi, tớ đỡ cậu về.”

Nghe Nhật Vũ nói vậy mọi người trong phòng lại lần nữa ồn ào.

“Khoan đã, Nhật Vũ còn chuyện của bọn tớ chưa giải quyết xong mà.”

“Trịnh Thần không thể đi như vậy được.”

Nhật Vũ đưa đôi mắt sắc lẹm nhìn từng người trước mặt : “Mấy người còn nói được à, sao lúc nãy Trịnh Thần nói sẽ giúp thì không để hắn có cơ hội? Nếu người ta đã nói có thể giúp, thì ít ra phải tin cái đã, hoặc không tin thì cũng phải hỏi kĩ xem thế nào để còn tìm cách. Chưa biết đúng sai thế nào mà đã đứng đó mà lớn tiếng mắng chửi người khác. Bộ lúc đó còn dư thời gian nên mấy người không sợ, giờ sắp hết giờ thì biết sợ rồi à.”

Nhật Vũ bỗng nhiên nói như vậy làm cho nhiều người bỗng chột dạ.

“Nhưng mà, thật sự là bài của bọn tớ mất hết rồi, giờ làm lại cũng chả kịp,...hơn nữa…

Một nam sinh khác bước ra, gương mặt có chút hống hách. Hắn lớn tiếng nói: “Mọi người lên tiếng đi chứ, sợ cái quái gì, không phải Trịnh Thần thì ai vào đây, không nhớ lúc thầy bảo chúng ta thi thử thì ông ấy đã không cho hắn tham gia còn gì. Hắn năn nỉ lắm mới được vào không phải sao...Hèn hạ.

Nhật Vũ bước lên phía trước chắn trước mặt Trịnh Thần, hắn liếc mắt nhìn mọi người đầy ý cảnh cáo, không gian bỗng im ắng hẳn đi, hắn nói : “Có ai biết lí do vì sao cậu ta không được tham gia thi không? Một người từng đạt giải thưởng ở trường phái "Ấn tượng" ở nước ngoài thì cần thi cái này để làm gì? Còn nữa, để tôi "phổ cập kiến thức" cho các bạn một chút, cái người mà mấy người vừa mắng chửi là không biết gì về máy tính đó, hắn từng đoạt giải nhất cuộc thi lập trình phần mềm lúc 15 tuổi đấy.

Những biểu cảm đa dạng của những người xung quanh cũng đủ để trả thù cho “y” rồi, Nhật Vũ mỉm cười nhìn đồng hồ rồi đưa tay ra sau nắm cổ tay Trịnh Thần: “Tôi nhớ không nhầm thì 10 phút nữa là hết giờ nộp bài nhỉ? Làm sao đây? Chẳng lẽ lại đi cầu xin giúp đỡ từ người mới bị mắng là "hèn hạ" sao? Nếu là tôi thì tôi sẽ không đâu, mất mặt lắm…vậy nên tôi dẫn cậu ấy đi trước nhé."

Nói rồi Nhật Vũ nắm bàn tay đang lạnh ngắt của ai kia mà kéo đi, nhưng chưa được mấy bước thì có người gọi lại.

“Khoan đã, Trịnh Thần cậu phải giúp chúng tôi chứ.

“Đúng đó, dù có phải cậu làm hay không cũng giúp chúng tôi lấy lại bài đã mất chứ.”

“Không hắn thì ai vào đây, hắn làm mất thì hắn phải làm lại chứ.”

Nhật Vũ tức đến rung cả người, hắn quay người lại lớn giọng mắng: “Khốn kiếp, các người có phải con người không? Nói thế mà nghe được à, muốn nhờ người khác giúp mà giở cái giọng đó, có chắc là hắn làm không, bằng chứng đâu?”

Giọng nói của Nhật Vũ vang khắp cả căn phòng làm cho đám người kia im bặt đi. Ngay cả Trịnh Thần cũng ngây người, hắn chưa từng thấy một Nhật Vũ thế này. Hắn thật sự không ngờ y sẽ mở miệng mắng chửi như vậy, nhưng nhìn bàn tay đang năm chặt cổ tay hắn cũng đủ hiểu y tức giận đến mức nào mới thốt ra lời như thế.

Nhật Vũ nắm chặt cổ tay Trịnh Thần đến nổi hết cả gân xanh, nhưng kì lạ Trịnh Thần lại không cảm thấy đau, hắn còn cảm thấy vui nữa là. Hơi ấm từ bàn tay kia khiến cho trái tim hắn chợt ấm áp đến lạ, nỗi sợ trong lòng của hắn bỗng chốc vơi đi nhiều. Hắn đưa tay còn lại đặt lên bàn tay của Nhật Vũ vỗ nhẹ.

Nhật Vũ thấy tay mình bị ai đó vỗ vỗ liền quay lại nhìn, bàn tay của Trịnh Thần ở phía trên tay hắn, y vỗ vỗ nhẹ trên mu bàn tay hắn. Còn bàn tay của Trịnh Thần ở phía dưới bị hắn nắm chặt đến mức trắng bệch đi. “Hắn lại mất khống chế rồi”, hắn giật mình vội vàng nới lỏng tay, hai tay cầm lấy bàn tay bị nắm chặt kia vừa xoa, vừa nói: “Tớ xin lỗi, tớ không cố ý, cậu không sao chứ.”

Trịnh Thần cố gắng gượng cười: “Tớ không sao. Phần còn lại để tớ xử lý được không?”

Nhật Vũ nhìn Trịnh Thần lo lắng, nhưng hắn hiểu y đã quyết thì chính hắn cũng không thể nào thay đổi được. Hắn bèn kéo tay y về phía bàn giáo viên, đẩy y vào nơi đặt máy tính nộp bài rồi từ từ lùi lại hai bước để y thoải mái nhưng đôi mắt hắn cũng không ngừng cảnh cáo những người trước mặt.

Trịnh Thần không nói gì đôi tay lướt trên bàn phím máy tính điêu luyện đến mức người ngoài nhìn vào như là hắn đang múa chứ không phải gõ những phím bấm thô kệch kia. Nhiều người không khỏi tò mò muốn tiến đến gần nhìn nhưng lại bắt gặp ánh nhìn của người kia lại chột dạ mà lùi lại. Tám phút trôi qua, Trịnh Thần vẫn còn bấm trên bàn phím khiến đám người kia đứng ngồi không yên, có người định đi lên nói gì đó nhưng rồi lại nuốt lại những lời chưa kịp thốt ra kia xuống bụng khi thấy Trịnh Thần mỉm cười vẻ mặt đắc thắng liền lùi lại phía sau.

Trịnh Thần nhìn lại thành quả của mình một cái rồi nắm tay kéo Nhật Vũ ra ngoài, khiến y ngờ nghệch bước theo mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đến khi ra ngoài cửa, bên trong bắt đầu nổi lên những tiếng mắng chửi khó nghe thì Nhật Vũ mới dừng lại nghe ngóng.

“Đồ khốn, vậy mà cậu bảo là do Trịnh Thần làm.”

“Đồ điên, muốn hại người thì cũng nhìn đi chứ, lôi tụi này vào làm gì.”

“Các người đừng nói kiểu các người không ghét hắn.”

“Nhưng tụi này không làm chuyện bỉ ổi như vậy.”

Nhật Vũ nghe đến tò mò bèn quay lại hỏi Trịnh Thần: “Bọn họ sao lại chửi nhau kinh vậy?”

Trịnh Thần nhìn Nhật Vũ một cái rồi trực tiếp kéo y đi, vừa đi hắn vừa nói: “Đi ăn, tớ đói rồi.”

Nhật Vũ nghe đến đồ ăn thì cảm giác như bụng đang kêu biểu tình, nên cũng không vùng vằng mặc kệ Trịnh Thần kéo đi nhưng cũng không quên cố gắng hóng hớt: “Đi thì đi, nhưng mà kể tớ nghe chút đi, vừa nãy xãy ra chuyện gì vậy?

Trịnh Thần: “Đến quán ăn rồi kể.”

Tại quán ăn.

Trịnh Thần chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, chờ Nhật Vũ ổn định chỗ ngồi mới đưa quyển menu qua cho y chọn món.

Nhật Vũ biết tính Trịnh Thần, y rất kiệm lời, nếu là ai đi ăn với y chắc cũng tức chết thôi. Hắn cầm quyển menu chọn cho mình và y vài món, không chờ phục rời đi hắn đã vội vàng quay ra hỏi chuyện lúc nãy. Nhưng đúng là trời không độ người, đúng lúc Trịnh Thần có điện thoại.

Đến khi Trịnh Thần nghe xong cuộc gọi thì đồ ăn cũng đã được đem ra. Nhìn đồ ăn Nhật Vũ liền nuốt nước miếng nhưng hắn chưa quên chuyện chưa hỏi được kia, nhưng chưa kịp nói ra thì Trịnh Thần đã chỉ vào đồ ăn nói: “Ăn trước đi, ăn xong rồi nói.”

Nhật Vũ ấm ức phồng má nhưng cũng chẳng dám ý kiến gì, hắn cũng đang đói mà: “Thôi thì ăn trước vậy.”

Nhật Vũ ăn một mạch hết hai đĩa đồ ăn của mình, hắn liếc nhìn Trịnh Thần, y vậy mà vẫn ăn chưa xong đĩa của mình.

Trịnh Thần thấy Nhật Vũ nhìn mình thì cũng hiểu ra, hắn bèn đẩy đĩa đồ ăn còn lại của mình qua cho con người có cái bụng rỗng kia.

Nhật Vũ thấy đồ ăn được đẩy cho mình thì mỉm cười bắt đầu ăn không quên để lại câu: “Mãi yêu cậu.”

Trịnh Thần đang nhai suýt nữa thì sặc, hắn là con trai đó, thằng bạn của hắn có suy nghĩ trước khi nói không vậy? Hắn đưa mắt nhìn những người trong nhà hàng may mà không ai để ý hay nghe thấy chứ không hắn không có lỗ mà chui xuống mất.

Ăn xong Nhật Vũ còn gọi hai phần kem tráng miệng cho hai người, lần này hắn phải hỏi cho bằng được: “Xong rồi kể tớ nghe vụ lúc nãy đi, cậu làm gì mà họ chửi nhau ghê vậy?”

Trịnh Thần: “Tớ cho họ coi đoạn camera.”

Nhật Vũ ngạc nhiên: :Camera gì?”

Trịnh Thần: “Cậu cũng biết là camera trường đang tu sửa đúng không?”

Nhật Vũ gập đầu đưa một muỗng kem vào miệng, tiếp tục chăm chú nghe Trịnh thần nói.

Trịnh Thần nhìn cảnh này cũng bó tay với tên háu ăn này: “Không may cho ai đó là sáng nay camera sửa xong và hoạt động lại rồi.”

Nhật Vũ như hiểu ra: “Là cậu…”

Trịnh Thần gật đầu bổ sung: “Lúc tớ sửa lỗi xong tình cờ nhớ ra nên trích xuất một đoạn cho họ xem.”

Nhật Vũ vui vẻ cười, “Không hổ là bạn của Nhật Vũ này, không gì không làm được”. Nhưng rồi hắn chợt nhớ lại chuyện lúc nãy, không biết Trịnh Thần còn để tâm không.

Nhật Vũ rụt rè liếc nhìn người đối diện, Trịnh thần có vẻ vẫn còn để tâm chuyện lúc này, nhìn y lúc này an tĩnh nhìn ngoài cửa sổ khiến hắn không biết nên hay không nên mở miệng.

Bỗng nhiên Trịnh Thần lên tiếng: “Cảm ơn cậu.”

Nhật Vũ ngu ngơ: “Sao lại cảm ơn tớ?”

Trịnh Thần mắt vẫn nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài cửa sổ mà nói: “Cảm ơn vì đã luôn quan tâm, giúp đỡ tớ.”

Nhật Vũ: “À, tưởng gì, chúng ta là bạn mà, cậu cần gì phải nghĩ nhiều.”

Trịnh Thần: “Tớ không ngờ cậu lại biết được chuyện tớ đi thi vẽ và máy tính.”

Nhật Vũ: “Thì mình quan tâm ai thì để ý một chút…”

Trịnh Thần nghe đến đây vội vàng quay lại mặt đối mặt với Nhật Vũ.

Nhật Vũ biết mình lỡ lời bè vội vàng bụm miệng lại, câu chữ chưa kịp thốt ra kia liền bị nuốt xuống bụng, có nói không cũng không chịu nghĩ, Nhật Vũ ơi là Nhật Vũ lần này lại ăn nói lung tung hắn đập cho chừa nhé.

Nhật Vũ đang chờ cái gõ đầu của Trịnh Thần thì, bất ngờ Trịnh Thần lên tiếng hỏi ngược lại: “Cậu để ý đến tớ?”

Nhật Vũ giật mình vội vàng nói: “KHÔNG CÓ. TÔI KHÔNG CÓ ĐỂ Ý ĐẾN CẬU.”

Nhật Vũ vội trả lời mà quên mất hạ tông giọng của mình xuống, lần nào cũng thế cứ mất bình tĩnh là lại lên tông thế này, thật là xấu hổ. Rồi xon,g hắn thành công thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong nhà hàng.

Nhật Vũ đưa mắt liếc nhìn xung quanh một cái rồi vội vàng đứng dậy đi thật nhanh ra khỏi nhà hàng, hắn bị nhìn muốn bóc cả lớp da ngoài rồi, không trốn bây giờ thì chờ đến khi nào.

Trịnh Thần thật không biết nên cười hay nên khóc, ừ thì không để ý đến hắn thì thôi có sao đâu cần gì phải nói chối bỏ với cái tông giọng quãng tám ấy chứ. Nghe là biết ai đang nói dối rồi, “Trịnh Thần cậu thật dễ đoán”. Mặc kệ người xung quanh đang nhìn mình hắn đứng dậy thanh toán rồi đi tìm Nhật Vũ, ai kia chắc quên mất là đang đi cùng xe với hắn rồi.

Bãi đậu xe.

Nhật Vũ cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, sao hắn phải trốn chứ, chạy nhanh thế chả khác nào hắn tự nhận là hắn để tâm chứ, càng nghĩ càng thấy không đúng mà.

Nhật Vũ thở dài vò đầu khiến mái tóc rối tung, hắn giờ chẳng nghĩ được gì nhiều, mấy chuyện tình cảm ấy khó hiểu lắm, hắn đẹp trai thì có nhưng tình trường thì,...thôi khỏi phải nói. Nghĩ không ra thôi thì hắn đi về trước đi vậy: “Ôi thôi xong rồi..”

Trịnh Thần xuống nhà xe được một lúc, nhìn thấy những biểu cảm đa dạng kia của Nhật Vũ thì không kìm được ý cười trên môi. Hắn từ từ đi về phía Nhật Vũ: “Nhật Vũ.”

Nhật Vũ thấy Trịnh Thần gọi thì giật mình định bỏ chạy nhưng thật không may chân hắn quá ngắn, còn chưa kịp chạy đã bị ai kia túm cổ áo kéo lại rồi.

Nhật Vũ: “Ấy ấy, thả tớ ra, đừng có kéo…”

Trịnh Thần không buông tay mà còn tăng lực kéo: “Cậu bỏ chạy làm gì?”

Nhật Vũ: “KHÔNG CÓ…”

Lại nữa rồi, Nhật Vũ chỉ biết đưa tay lên bụm miệng, cái tật lên tông giọng thật không sửa được mà.

Trịnh Thần nhịn cười: “Thế cậu trốn tớ làm gì?”

Nhật Vũ tức giật quay người lại: “Không có, đã bảo là không có, không là không.”

Trịnh Thần đã cố nhịn rồi nhưng nghe tông giọng quãng tám của ai kia thật sự không kìm nổi, hắn đưa tay vuốt lại vài lọn tóc rối của Nhật Vũ: “Đợi tớ đi lấy xe, không được bỏ chạy.”

Nhật Vũ ngơ ngác gật đầu như cỗ máy, hắn còn chưa hết ngạc nhiên về hành động thì làm sao nghe được Trịnh Thần nói gì. Có phải hắn nằm mơ không Trịnh Thần cũng có lúc dịu dàng đến vậy hả?

Trịnh Thần thấy cái gật đầu của Nhật Vũ nhưng không hiểu sao hắn không yên tâm, thế là hắn lại nắm tay y kéo đến xe. Nhật Vũ mãi chìm trong suy nghĩ của mình đến khi khuôn mặt Trịnh Thần lần nữa xuất hiện trước mắt khiến hắn giật mình: “Cậu làm gì đó?”

Trịnh Thần không nghĩ việc mình làm lại khiến y khó chịu đến vậy, hắn bèn trở lại chỗ ngồi của mình vừa cài dây an toàn vừa nói: “Cậu cài dây an toàn đi, tớ đưa cậu về.”

Nghe giọng Trịnh Thần, Nhật Vũ biết mình đã lỡ lời, hắn cài dây an toàn nhưng đôi mắt không tự chủ lại ngước lên nhìn Trịnh Thần. Trịnh Thần im lặng lái xe không nói câu nào càng khiến Nhật Vũ bối rối. Lúc nãy hắn không cố ý nói lớn vậy đâu chỉ là, khuôn mặt Trịnh Thần quá gần, gần đến mức hắn có thể nghe được hơi thở của y. Nhìn gượng mặt thanh tú, ngũ quan hài hoà như tạc tượng ấy của y, chỉ một chút nữa thôi hắn đã…

Trịnh Thần cố gắng tập trung lái xe nhưng từ lúc xảy ra chuyện kia người bên cạnh mãi im lặng, khiến hắn không biết phải làm sao cho đúng. Nên nói gì đó không hay im lặng chở y về nhà? Hắn bình thường ít nói thì không sao, nhưng mà y lại khác, không nói thì quả thật không phải Nhật Vũ mà hắn quen.

Không kìm lòng, Trịnh thần liếc mắt nhìn Nhật Vũ, gương mặt Nhật Vũ không biết từ bao giờ đã đỏ hết lạ làm Trịnh Thần sợ đến giật mình vội cho xe vào lề đường. Bàn tay hắn áp lên trán Nhật Vũ giọng lo lắng: “Cậu không sao chứ, không sốt, sao mặt cậu lại đỏ đến vậy?”

Nhật Vũ giật mình né tránh, hai tay che mặt, đối mặt với Trịnh Thần hắn thật sự không biết nói gì hơn: “Tớ không sao.”

Bỗng chuông điện thoại của Nhật Vũ reo lên, lần đầu tiên hắn thấy điện thoại của người kia mà mừng đến vậy. Hắn vội vàng bắt máy, mắt không quên liếc nhìn Trịnh Thần: “Alo.”

Trịnh Thần thấy Nhật Vũ nói chuyện điện thoại thì im lặng tiếp tục lái xe.

Nhật Vũ: “Cái gì? Khoan đã, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Nhật Vũ: “Này, anh nói vậy là thế nào, em sẽ tự đi nói.”

Nhật Vũ nói xong quay qua Trịnh Thần nói: “Không cần dừng ở căn hộ nữa, qua nhà tớ đi.”

Nhìn thấy Trịnh Thần gật dầu, Nhật Vũ liền quay lại cuộc điện thoại của mình: “Anh cư xử như người lớn một chút có được không?”

Trịnh Thần thấy Nhật Vũ khó chịu ra mặt cũng không muốn hỏi thêm cứ vậy mà lái xe đi. Xe dừng trước cửa nhà Nhật Vũ cũng là lúc y tắt điện thoại. Trịnh Thần mắc dù muốn hỏi chuyện vừa rồi nhưng lại ngại không dám mở lời.

Nhật Vũ tháo dây an toàn: “Cảm ơn cậu nhé, tớ đi trước đây.”

Trịnh Thần lo lắng: “Mọi việc ổn chứ?”

Nhật Vũ mỉm cười: “Không có gì đâu, chút việc nhỏ ấy mà.”



Nói rồi Nhật Vũ bước xuống xe đi vào nhà, trước khi vào còn không quên đưa tay chào tạm biệt Trịnh Thần.









Nhận xét

Bài đăng phổ biến