NHẬT KÍ " THANH MAI TRÚC MÃ" (C3)



CHƯƠNG 3: TUỔI THƠ CỦA MINH MINH

*Tại quán cafe gần trường.

Nhật Vũ đặt balo xuống ghế bên cạnh rồi kéo ghế ngồi đối diện với Trịnh Thần.

Nhật Vũ: “Cậu có chuyện gì à, gọi tớ ra sớm thế?”

Trịnh Thần đợi đến khi Nhật Vũ ổn định chỗ ngồi mới đặt tách cafe đang uống dở xuống bàn, hắn đẩy ly nước trái cây vừa kêu lúc này qua cho y.

Trịnh Thần: “Sáng nay cậu có đi ngang qua chỗ bản tin của trường chưa?”

Nhật Vũ cầm ly nước uống một ngụm rồi trả lời: “Chưa sáng nay tớ vội quá nên đi cổng sau, sao vậy, có chuyện gì hả?”

Trịnh Thần lấy một xấp giấy từ balo bên cạnh đưa đến trước mặt Nhật Vũ.

Nhật Vũ nhìn dòng chữ trên giấy, hắn cau mày: “Cái quái gì thế này, cậu lấy cái này ở đâu vậy?”

Trịnh Thần nhìn Nhật Vũ: “Mấy cái này được dán ở bản tin của trường, tớ đi học sớm nên lấy xuống. Chuyện này có liên quan đến Minh Minh đúng không? Cậu không định nói cho tớ biết sao?”

Nhật Vũ thả xấp giấy xuống bàn, vẻ mặt ủ rũ: “Tớ không có giấu, chỉ là đợt đó cậu đi thi ở nước ngoài, tớ không muốn làm cậu phân tâm, chuyện này tớ cũng chỉ là nghe kể lại. Nhưng kẻ nào lại rảnh rỗi đi đào lại tin tức này cơ chứ?”

Trịnh Thần: “Tớ đang tra lại camera của trường, nhưng vẫn chưa có kết quả. Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, cậu biết Minh Minh rồi đó, cậu ấy mà thấy được những tờ rơi này thì không biết sẽ thế nào. Tớ không muốn là người biết sau cùng, mà còn là biết từ miệng của người khác. Các cậu đều là bạn thân nhất của tớ, cũng là gia đình của tớ, đừng giấu tớ bất kì điều gì cả. Cậu hiểu chứ?”

Nhật Vũ: “Tớ thật không cố ý, chỉ là chuyện này đâu phải muốn nói là nói được. Cậu cũng biết cậu ấy không muốn người khác thương hại mình mà.”

Trịnh Thần: “Vậy chuyện được viết trên tờ rơi kia là thật?”

Nhật Vũ im lặng không nói, ánh mắt hắn không tự chủ được lại liếc xấp giấy trên bàn rồi rời mắt đi không dám nhìn Trịnh Thần.

Trịnh Thần môi mím chặt, hắn không biết phải nói gì thêm, chuyện này thật sự quá bất ngờ.

Bỗng nhiên điện thoại Nhật Vũ reo lên, hắn chau mày, không hiểu sao dạo này người kia gọi hắn suốt thế không biết.

Nhật Vũ: “Alo.”

…..

Nhật Vũ: “Cái gì?”

…..

Nhật Vũ: “Anh nói rõ địa chỉ đi, em qua liền.”

…..

Nhật Vũ vừa nói vừa vội vàng thu dọn cặp đứng dậy: “Ok, được rồi…”

Nhật Vũ tắt điện thoại quay sang Trịnh Thần: “Đi với tớ mau lên, cậu lái xe, trên đường tớ sẽ kể cho…”

Nhìn Nhật Vũ sốt sắng, Trịnh Thần không nói gì chỉ gật đầu, tay chân nhanh nhẹn bước theo sau.


*Biệt thự cũ nhà họ Lục.

Minh Minh thẫn thờ đẩy cánh cổng sắt bước vào trong, nơi đây từng là nhà của cô sao? Cái cảm giác vừa thân thuộc, lại xa lạ, vừa muốn nhớ, lại cảm thấy bất an mà tránh né khiến chính cô cũng không lý giải được. Cô đã nhiều lần muốn biết về kí ức lúc nhỏ nhưng lại bị chính ba của mình từ chối kể, cô cũng không hiểu được ba của cô ghét mẹ ruột của cô đến thế nào tại sao ông lại cấm cô gặp mẹ mình. Có lẽ là do người phụ nữ đang ở trong nhà của cô chăng.

Từ khi người phụ nữ ấy vào nhà sống cùng cô luôn cảm thấy ngột ngạt, kì lạ là người đó lại tốt với cô còn người mà cô muốn có được sự quan tâm lại càng lạnh nhạt. Cô thật sự không thích không khí ở nơi mà ba cô gọi là nhà ấy. Từ cấp ba, cô đã cố gắng tự đi làm kiếm tiền chỉ để được sống riêng, nên số lần gặp mặt người đó và ba cũng trở nên ít ỏi. Nếu không phải sáng nay tình cờ thấy tờ rơi đó đăng trên trang facebook của trường thì có lẽ cô cũng sẽ không tìm được nơi này.

Trong giấc mơ vỡ vụn của mình, cảnh vật nơi này sao mà quá đỗi quen thuộc với Minh Minh. Ở nơi ấy, cô đã từng nhảy đi nhảy lại trên những viên gạch này trong lúc chờ mẹ. Cô đã từng trốn thật lâu ở bụi cây này chỉ để mẹ đi tìm...

Minh Minh lê đôi chân trần, bước trên nền gạch lạnh lẽo càng lúc càng đi sâu vào bên trong căn biệt thự, ký ức như một thước phim tua chậm, từng chút, từng chút sống lại trong lòng cô.


*Kí ức của Minh Minh.

Minh Minh nhìn thấy con chim nhỏ bị thương ở trong sân vườn nhưng sợ không dám đến gần, vội vàng gọi mẹ.

Minh Minh: “Mẹ ơi, Minh Minh thích chú chim nhỏ.”

Bà Lục nhìn con gái, vẻ mặt khó chịu lên tiếng: “Minh Minh, con phải vào học rồi.”

Minh Minh nhìn chú chim nhỏ đầy tiếc nuối mà năn nỉ: “Mẹ ơi, Minh Minh muốn chăm sóc chim nhỏ.”

Bà Lục nắm tay con gái kéo vào nhà, giọng nói có phần gắt gỏng: “Đi vào trong ngay.”

Lúc đó Minh Minh chỉ mới 3 tuổi, ngây ngô không hiểu chuyện gì liền bị mẹ kéo tay đau thì chỉ biết oà lên khóc. Cô cứ nghĩ như thế mẹ sẽ cho phép cô được nuôi chim nhỏ, như vậy mẹ sẽ không kéo tay làm cô đau nhưng mọi chuyện lại không như cô nghĩ. Lúc đó, cô chỉ thấy mẹ dừng lại và …“Chát”.


*Trên ô tô của Trịnh Thần.

Trịnh Thần nghe đến đây đột nhiên phanh xe lại, suýt nữa thì làm Nhật Vũ đập đầu vào hộc xe: “Cậu nói cái gì? Bạo hành từ bé?

Nhật Vũ thở ra một hơi, kéo linh hồn xíu nữa thì bay đi trở lại với thể xác: “Cậu lái xe cẩn thận một chút, chúng ta đang vội.”

Trịnh Thần gật đầu tiếp tục cho xe chạy: “Cậu nói tiếp đi.”

Nhật Vũ: “Thật ra tớ cũng không rõ cụ thể là như thế nào, cậu nhớ lần đầu tiên lúc chúng ta gặp Minh Minh không? Năm 7 tuổi, tại lớp dạy nhạc mà tớ kéo cậu đi học cùng đó, lần đó tớ có kéo cậu lại làm quen với cậu ấy nhưng cậu ấy lại bỏ chạy. Lúc đó tớ cứ nghĩ là do bọn mình lạ nên thế, nhưng đến hôm sinh nhật tớ, mẹ cậu ấy có đến cùng, tớ bắt đầu thấy lạ nhưng nghĩ mãi không ra, tuy có vẻ là đang nói chuyện với mình nhưng nội dung cứ như bị sắp đặt sẵn ấy, ngoại trừ chào hỏi và hỏi thăm sức khoẻ ra thì hầu như không có câu khác, tớ còn nghĩ là do cậu ấy nhát nên cũng không nghĩ gì nhiều.”

Trịnh Thần im lặng không nói, quả thật những gì Nhật Vũ nói hắn cũng từng nghĩ, chính hắn cũng thấy lạ mà.

Nhật Vũ thở dài rồi kể tiếp: “Mười năm trước Minh Minh tai nạn mất trí nhớ, bố Minh Minh đã đến nhà tớ, lúc đó tớ núp ở ngoài cửa chỉ nghe được loáng thoáng sự việc, không phải là vô tình mà là cố ý.”


*Mười năm trước, buổi tối tại phòng khách nhà Nhật Vũ.

Lục Nhạc (bố Minh Minh) cúi người tỏ vẻ áy náy: “Tôi thật sự xin lỗi vì sự cố ngày hôm nay, cũng cảm ơn gia đình ông đã cứu con gái tôi.”

Nguyễn Trí (bố Nhật Vũ) vội vàng đỡ Lục Nhạc dậy: “Ông đừng nghĩ nhiều, ai ở trong hoàn cảnh đó cũng sẽ cứu con bé thôi, với lại con trai tôi cũng không có gì đáng ngại, chỉ xây xước một chút, không sao. Mời ông ngồi.”

Nguyễn Trí bước đến ghế ngồi xuống, chờ Lục Nhạc ngồi xuống ghế rồi mới nói tiếp: “Lúc về nhà, thằng bé nhà tôi có nói người gây tai nạn là phụ nữ.”

Lục Nhạc ngây người đôi chút rồi cúi mặt xuống, giọng nói của một người đàn ông U40 thành đạt lại có lúc thều thào bất lực như vậy: “Không giấu gì ông, có lẽ là vợ cũ của tôi, mẹ ruột của Minh Minh.”

Nguyễn Trí tuy đoán trước được câu trả lời vì đã từng nghe con trai nói nhưng cũng không thể không kinh ngạc: “Sao có thể?”

Lục Nhạc thở dài đưa đôi mắt ái ngại nhìn Nguyễn Trí: “Thật ra đây không phải lần đầu tiên con bé Minh Minh bị thương. Dù gì cô ấy cũng là mẹ ruột con bé, tôi không thể làm gì khác…”

Nguyễn Trí nhìn người đàn ông đã hai thứ tóc trước mặt, cuộc sống thật không dễ dàng với họ: “Tôi hiểu, ông không cần quá lo lắng. Tuy chúng ta không thân không thích nhưng nhìn xem bọn trẻ chơi thân với nhau như vậy, với cả vợ tôi cũng rất thích con bé Minh Minh nên từ lâu cũng xem con bé như người nhà. Nếu cần gì giúp đỡ, ông cứ nói với tôi, đừng ngại.”

Lục Nhạc cười gượng: “Cảm ơn ông.”



Nhật Vũ nắm chặt tay mình, cảm thấy nghẹn ngào, hắn nghĩ lại vừa cảm thấy sợ vừa đau lòng: “Lần tai nạn mà suýt chút nữa Minh Minh không qua khỏi ấy, đúng như những gì cậu nghe… Đấy không phải là lần đầu tiên.”

Trịnh Thần im lặng tay nắm vô lăng bất giác siết chặt.


*Tuổi thơ của Minh Minh.

Minh Minh run run chạm vào tay nắm cửa, những hình ảnh vụn vặt, mờ ảo kia không đủ để cô có thể thấy rõ lại gương mặt của mẹ. Cô muốn gặp, muốn thấy mẹ trước mắt cô, cô nhớ mẹ. Chỉ là không hiểu sao trong lòng cô lại có chút sợ hãi, “Mẹ mình cơ mà, sao phải sợ chứ.” Cô tự trấn an bản thân rồi hít một hơi đẩy mạnh cánh cửa.

Minh Minh biết ba mình thích phong cách đơn giản nhưng mà trang trí phòng khách bằng tông màu xám thì có lẽ không phải chủ ý của ông, vì ông ấy không thích màu xám, cô cũng vậy. Nếu không phải ý của ba cô thì chỉ có thể là mẹ cô thôi, nhưng sao mẹ cô lại thích một cái màu khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo đến vậy?

Minh Minh ôm câu hỏi của mình lên từng bậc thang và dừng lại ở căn phòng có treo biển “Minh Minh”. Cô đẩy cửa bước vào, chút ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa xám xịt giúp cô nhìn rõ hơn căn phòng của mình khi xưa một chút. “Toàn bộ đều là màu đen”, cảm giác sợ hãi dâng lên khiến cô vội vàng lùi lại.

Bỗng nhiên trong đầu Minh Minh vang lên giọng nói của mẹ…

Bà Lục từ ngoài bước vào trên gương mặt có chút giận dữ, giọng nói cũng có phần lớn hơn: “Minh Minh.”

Minh Minh giật mình quay người lại, chỉ thấy bà đi xuyên qua người cô rồi dừng lại nơi chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, nơi có một cô bé đang ngồi.

Minh Minh của lúc 7 tuổi đang ngồi tô tranh, nghe tiếng mẹ gọi vội vàng đứng dậy rụt rè như mắc phải tội: “Mẹ.”

Bà Lục ngồi thấp xuống, 2 tay ôm lấy đôi vai nhỏ của con gái thủ thỉ: “Minh Minh, ba không còn thương hai mẹ con mình nữa rồi, mẹ chỉ còn Minh Minh thôi. Minh Minh có thương mẹ không?”

Minh Minh gật đầu: “Minh Minh thương mẹ, Minh Minh cũng thương cả ba nữa.”

Bà Lục siết tay, cau mày: “Con không cần thương ông ta, Minh Minh chỉ cần thương mẹ thôi biết không?”

Minh Minh nhìn chính mình lúc 7 tuổi đang đứng đằng kia, chinh cô còn cảm nhận được cái siết tay kia của mẹ rất đau nhưng không hiểu sao cô lại thấy sợ nhiều hơn.

Minh Minh 7 tuổi, nước mắt thành dòng rơi trên gương mặt nhỏ, không dám nói ra, sợ hãi nhìn mẹ mà gật đầu liên tục.

Bà Lục mỉm cười hài lòng, đôi tay cũng buông ra đôi chút, bà mỉm cười ôm Minh Minh: “Minh Minh ngoan, chỉ cần con yêu mẹ, thương mẹ thôi là đủ rồi, để mẹ tắm cho con nha.”

Minh Minh theo chân mẹ đến phòng tắm, nhìn vào bên trong cô không khỏi kinh hãi.

Mặc kệ đứa con gái 7 tuổi đang khóc lóc ngồi trong bồn tắm, bà Lục vẫn không ngừng cho thêm đá lạnh vào trong bồn đến khi hết cả một chậu đá lớn mới dừng lại: “Minh Minh ngoan, con phải ở trong đó biết không, lát nữa thôi, ba sẽ về với mẹ con mình.”

Minh Minh 7 tuổi gương mặt lấm lem đầy nước mắt, dù có lạnh đến răng va vào nhau cô cũng không dám để phát ra một tiếng khóc nào, cô chỉ biết mẹ không thích nghe tiếng khóc, mẹ cũng sẽ không thương cô nữa nếu cô khóc. Đến lúc cả người không còn cảm giác được gì nữa, dù cô muốn nói với mẹ cũng không nói được.

Minh Minh nhìn chính mình lúc 7 tuổi, khuôn mặt từ từ tím tái vì lạnh, cảm giác lạnh lẽo xông thẳng vào người cô. Cảm giác lạnh buốt tim gan rồi từ từ chuyển dần sang nóng làm cô của hiện tại lảo đảo đứng không vững phải tựa vào vách tường. Cô không tin, điều đó không phải thật, sao mẹ lại vậy.

Minh Minh sợ hãi ôm ngực vội vàng chạy ra khỏi nhà. Nhưng chưa đi được bao xa cô lại lần nữa nghe tiếng nói của mẹ.

Bà Lục mỉm cười, từ từ lại gần Minh Minh: “Minh Minh ngoan, xuống hồ bơi đi con.”

Minh Minh vội vàng nhìn ra phía sau, không biết từ lúc nào cô đã chạy ra đến hồ bơi. Hình ảnh mẹ ngày một rõ, sự sợ hãi càng lúc càng dâng lên trong lòng cô khiến cô không khỏi lùi ra sau vài bước.

Bà Lục càng lúc càng tiến về phía Minh Minh thì cô cũng càng lúc càng lùi gần đến mép hồ bơi. Cô lúc này đã không còn phân biệt đâu là thật đâu là giả nữa, cô chỉ cảm thấy bất an, lo sợ mà lùi lại, đến khi không thể lùi lại được nữa thì một bàn tay từ từ hướng về phía cô.

Chính Minh Minh cũng không hiểu cô đang nghĩ gì, làm gì, chỉ khi cả cơ thể trở nên lạnh lẽo, hô hấp bắt đầu khó khăn, mắt không còn mở nổi thì cô mới biết mình rơi xuống nước. Trong lúc vùng vẫy dưới nước, đôi mắt cô vô tình nhìn thấy hình ảnh một đứa bé đứng trên hồ bơi nhìn xuống, cô cố gắng kêu cứu nhưng đứa bé đó vẫn cứ nhìn cô không nói gì. Sức lực dường như đã cạn, cô dần dần chìm xuống hồ, trong mơ cô như thấy đứa bé ấy lần nữa…


*Trịnh Thần và Nhật Vũ vừa đến biệt thự của Lục gia.

Trịnh Thần không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào: “Cậu ấy bị hành hạ trong một khoản thời gian dài như vậy mà không một ai quan tâm sao? Sao lại có thể nhẫn tâm đến như vậy?”

Nhật Vũ không nói gì thêm, hắn bước nhanh vào bên trong căn biệt thự. Những chuyện mà hắn biết có lẽ cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, những chuyện khác hắn cũng từng hỏi nhưng mãi không có câu trả lời.

Từ lúc bước vào căn biệt thự này Trịnh Thần cứ có cảm giác không yên, bầu không khí nơi đây lạnh lẽo đến đáng sợ. Bỗng nhiên hắn phát hiện cánh cửa bên hông nhà đang mở, mà lúc đứng ngoài sân hắn nhớ phía bên đó là “Hồ bơi”. Hắn vội vàng gọi Nhật Vũ rồi chạy đi.

Nhìn thấy Minh Minh chìm dưới đáy hồ bơi, Trịnh Thần không còn suy nghĩ được gì vội vàng nhảy xuống hồ. Nhật Vũ ra đến nơi nhìn thấy cảnh tượng này làm cho hắn muốn đau tim, “Sao lại thế này cơ chứ”.


*Sáng hôm sau tại nhà Minh Minh.

Minh Minh giật mình mở mắt, “Là ác mộng sao?”. Là ác mộng nhưng sao lại chân thực đến vậy, cô cảm nhận được cái lạnh đến tê dại, cảm giác được cơn đau đến cả tâm hồn, nhưng hơn cả đau đớn là sợ hãi… Cô sợ cả chính bản thân mình. Thật nực cười, lúc cô muốn biết về quá khứ thì luôn bị ngăn cấm, cô cứ nghĩ người khác ghét mình, nên càng cố gắng làm mọi cách để tìm ra. Để rồi nhìn xem giờ này cô đang sợ đến mức nghĩ cũng chả dám nghĩ chứ đừng nói là sẽ làm được gì. Đúng là buồn cười mà.

Minh Minh gác tay lên che đi đôi mắt mình, môi nở nụ cười chế giễu bản thân. Cô cười cho sự ngây thơ đến ngu ngốc của mình, cười cho những đau đớn sợ hãi đeo bám trong từng giấc mơ của mình. Cô cười chính mình, đến cuối cùng cô lại là một kẻ đáng ghê tởm, nếu không phải vậy thì sao họ lại lần lượt bỏ cô mà đi.

Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng nâng tay Minh Minh đặt lại xuống giường, làm cô giật mình mở mắt. Trịnh Thần ngồi bên giường, im lặng dùng khăn ấm lau mặt cho cô. Hắn cứ thế từ từ lau đi những giọt nước mắt đang vô thức tuôn ra kia, có thể hắn không thể nào hiểu được cảm giác của cô lúc này nhưng có một điều hắn hiểu rất rõ, cô bạn của hắn đang rất cô đơn. Cái cảm giác một mình, cô độc lạc lõng, mất phương hướng ấy hắn đều hiểu.

Trịnh Thần: “Không sao rồi, tất cả đã qua rồi, cậu không chỉ có một mình, mà còn có bọn tớ nữa.”

Minh Minh gượng cười nhưng nước mắt lại ngoan cố cứ vậy mà tuôn ra: “Tớ không phải là người tốt thì cậu vẫn muốn làm bạn của tớ sao?”

Trịnh Thần mặc dù không hiểu Minh Minh muốn nói gì chỉ là hắn nhìn thấy trong đôi mắt của cô đầy những bi thương, đau khổ, hắn xoa đầu cô an ủi: “Nhỏ ngốc này, cậu luôn là người bạn tốt nhất của tớ biết không?”

Trịnh Thần chỉ vào người đang nằm ngủ trên sopha rồi nói tiếp: “Tớ và Nhật Vũ không cần biết quá khứ của cậu thế nào, tụi tớ chỉ biết có một cô nhóc gầy như que tăm, lại đánh liều xông ra cứu bọn tớ khỏi đám lưu manh. Một cô gái hậu đậu đến mức có bị té ngã, người đầy vết thương cũng chạy thật nhanh đến chỗ tớ lúc mà tớ buồn nhất. Chúng tớ chỉ cần nhớ hình ảnh cậu lúc đứng trước mặt bọn tớ như thế là đủ rồi.”

Minh Minh nhìn Trịnh Thần, những việc hắn nói, cô còn không nhớ nổi mình đã từng làm nữa là: “Tớ không tốt như vậy đâu, tớ chỉ là muốn giúp các cậu thôi, tớ không cần các cậu phải ghi nhớ.”

Trịnh Thần mỉm cười: “Lần đầu tiên tớ thấy có người ngốc như cậu đấy. Có ai lại giúp đỡ đến quên cả nguy hiểm của bản thân mà không nhớ gì chứ. Minh Minh trong lòng bọn tớ là cô gái đơn thuần, tốt bụng và luôn hết mình vì bạn bè như vậy.”

Trịnh Thần lau nước mắt cho cô rồi nói tiếp: “Minh Minh, dù trước kia cậu có như thế nào, cậu có tốt hay xấu, thì bây giờ và sau này cậu vẫn luôn là người bạn, người con gái mà tớ muốn bảo vệ.”

Minh Minh bật khóc, cô thật sự không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Cô phải tu bao nhiêu kiếp mới có những người thân luôn thương yêu mình thế này.

Trịnh Thần đỡ Minh Minh ngồi dậy, ôm cô vỗ về: “Thôi nào không khóc nữa, nước mắt cậu không đáy à, sao mà nhiều thế. Đừng khóc nữa, cậu khóc nữa Nhật Vũ dậy ngay bây giờ.”

Nhật Vũ đang ngủ thì chợt chuông điện thoại reo, theo thói quen hắn lật người định lấy điện thoại nhưng lại quên mất mình đang nằm trên sopha, “rầm”, “ối” cả người hắn đáp đất một cách không thể hoàn hảo hơn. So với cách đánh thức của mẹ hắn, có lẽ cách này hiệu quả hơn nhiều, hắn đã ở trạng thái tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hắn ngồi dậy với tay lấy điện thoại thì bắt gặp ánh mắt của Trịnh Thần và Minh Minh nhìn hắn đầy kì lạ.

Trịnh Thần lúc này đã buông Minh Minh ra, nhìn con người ngốc nghếch ngủ đến rớt xuống ghế kia lòng đầy bất lực, nếu có thể những lúc như thế này đừng ai nói người kia là bạn hắn được không, xấu hổ chết được.

Minh Minh bên này đang lau nước mắt thì gặp cảnh này không khỏi cười lên thành tiếng. Mọi buồn phiền trong lòng theo đó cũng được xoa dịu đi đôi chút.

Chuông điện thoại reo lần nữa kéo Nhật Vũ về thực tại, mặc kệ cái nhìn đầy khinh thường của thằng bạn, hắn đành phải đứng dậy ôm cái mông đau đi ra ngoài nghe điện thoại. Đến lúc hắn trở vào thì Trịnh Thần cũng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Trịnh Thần nhìn Nhật Vũ hỏi: “Tớ ra ngoài mua chút gì đó để ăn, cậu ăn gì không?

Nhật Vũ gãi đầu làm tóc đã rối càng rối thêm: “Gì cũng được, càng nhiều càng tốt.”

Trịnh Thần lắc đầu làm bộ chê bai đi ra ngoài để lại Nhật Vũ phía sau đang giơ nanh, múa vuốt tức giận vì thái độ của ai kia nhưng lại không dám làm trước mặt sợ lại bị “tẩn” cho thì toi.

Nhật Vũ đi lại phía giường của Minh Minh ngồi xuống: “Không sao rồi nhé Minh Minh.”

Minh Minh vò hai bàn tay mình chậm rãi lên tiếng: “Cảm ơn cậu.”

Nhật Vũ đưa bàn tay nắm lấy hai tay đang bị vò đến đỏ ửng kia của Minh Minh mà an ủi: “Mọi người đều rất lo cho cậu, tớ biết giờ cậu vẫn còn buồn, tớ đã xin ba cậu để cậu ở lại nhà của tớ rồi. Nên cứ từ từ, không phải vội đâu.”

Minh Minh nhìn Nhật Vũ cười gượng: “ Thật sự cảm ơn cậu.”

Nhật Vũ vỗ nhẹ lên bàn tay Minh Minh động viên: “Tớ và Trịnh Thần sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”



Ngay hôm đó mọi tin tức về tờ rơi có nội dung “Người mẹ điên và đứa con gái bị tâm thần của trường X” biến mất như chưa hề tồn tại. Có người thử kiểm tra trên các trang khác nhưng toàn bộ đã bị mất không để lại dấu vết. Ban đầu cũng có người bàn tán, đào lại tin tức nhưng sau đó bị nhà trường khiển trách vì thông tin không chính xác gây ảnh hưởng danh tiếng trường nên chuyện cũng dần trôi qua. Minh Minh biết tin tức không thể tự biến mất, tất cả là Trịnh Thần và Nhật Vũ làm, đúng như những gì họ nói cô sẽ luôn có họ bên cạnh, nhưng liệu cô có thực sự xứng đáng với họ?




****** “Cuộc sống là hãy cho đi và bạn sẽ nhận lại được những điều tốt đẹp hơn.” *******

Nhận xét

Bài đăng phổ biến