NHẤT NIỆM TRÙNG PHÙNG (C3)

CHƯƠNG 3: ÁM TOÁN 

Trời vừa sáng, sương mù cũng xem như giảm hơn, ba người lại tiếp tục đi sâu vào rừng. Càng đi sâu vào trong cảm giác ẩm ướt càng thêm rõ nét, cây cối nơi đây sinh trưởng rất tốt, những cây cổ thụ ở ngoài bìa rừng đã cao và to vậy rồi, càng vào sâu bên trong càng to và đồ sộ hơn. Tiến thêm vài bước, sương mù bắt đầu dày hơn, các loại độc trùng cũng bắt đầu xuất hiện càng nhiều, trên suốt dọc đường, Hắc Nguyệt cảm giác được sự đáng sợ ở đây mà rùng mình không biết bao nhiêu lần.

Để đảm bảo an toàn, Thất Cửu chỉ có thể đi đầu dò đường, lần lượt là Hắc Nguyệt, cuối cùng là Hạt Tử. Nếu tính khoảng cách từ bìa rừng vào đến đây cũng chỉ có hơn một trượng vẫn nằm trong phạm vi an toàn, nhưng Thất Cửu vẫn cảm thấy bất an. Sương mù dường như càng lúc càng dày hơn, bà vội vàng quay người lại bảo Hạt Tử và Hắc Nguyệt lùi về.

Nhưng khi vừa chạy được vài bước thì sương mù bắt đầu dâng lên chỗ ba người đang đứng, Thất Cửu vội vàng đưa tay nắm lấy tay Hắc Nguyệt đang đứng gần bà nhưng lại không kịp, cô đã bị sương che mất, Hạt Tử bên cạnh cũng không khá hơn.

Thất Cửu vội vàng gọi lớn:

"Hắc Nguyệt, Hạt Tử..."

Đáp lại bà là một khoảng không im lặng. Thất Cửu từng bước mò mẫm, khó khăn lắm mới bước ra khỏi màn sương kia, nhưng xung quanh, ngoài bà chẳng còn ai nữa.

Màn sương quái dị này bao trùm Thất Cửu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã cắn nuốt gần hết linh lực của người gần cảnh giới cấp Tuyệt. Bà lúc này thật sự không thể nào đứng nổi chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xuống mà vận khí bổ sung, lòng không khỏi bồn chồn lo lắng.

Phải mất ba canh giờ vận khí mới có thể đẩy phần nào hắc khí trong sương kia đang ăn sâu vào cơ thể của bà ra bên ngoài, Thất Cửu cuối cùng cũng miễn cưỡng đứng dậy đi lại được. Lúc nãy vận khí, bà có suy nghĩ một chút về tuyến đường đi của mình cảm giác có gì đó không đúng, ở đây hình như có cơ quan, nếu không thì không thể nào lại xuất hiện hắc khí với số lượng lớn vậy. Vậy ai là người tạo ra cơ quan ở đây? Là ai đã kích hoạt cơ quan? Họ muốn làm gì?... Những câu hỏi cứ thế xoay quanh trong đầu bà, nhưng lại không có câu trả lời...

Thất Cửu một lần nữa tiến vào bên trong, lần này bà cẩn thận, chậm rãi vừa đi vừa kiểm tra xem có trận pháp bị ẩn ở đâu không. Đi được vài bước, bà như cảm giác được dưới chân như đã chạm phải thứ gì đó liền đứng lại. Nhìn phía trước thì sương không quá dày nhưng cách mấy cái cây kia mọc lại rất quen, giống như bà đã thấy ở đâu rồi. Bà vương tay ra chạm vào không trung một làn gợn sóng nhẹ từ ngón tay của bà lan ra xung quanh, quả nhiên là thuật phản chiếu, nhìn thì tưởng chừng là nơi an toàn thực chất những gì nhìn thấy là phản chiếu lại khung cảnh phía sau để che đi thuật không gian. Nếu tiếp tục đi vào đó là đang đi vào không gian khác, chứ không phải thực tại, một khi đi vào trong mà không phá được trận pháp thì chỉ có thể ở vĩnh viễn trong đó. Người này ra tay thật độc, Thất Cửu cố gắng quan sát xung quanh thật kĩ một lần nữa, một mắt trận dưới chân bà, những mắc trận khác cũng ở gần đây thôi.

Thất Cửu cười khẩy

"Trận pháp này mà dám ám toán ta..."

Nói rồi bà điểm chân nhảy ra phía sau, đồng thời tay trái bắn ra một viên đạn nổ vào ngay mắt trận vừa dẫm phải. Một tiếng nổ vang lên "ầm", chấn động này làm động vật xung quanh cũng hoảng sợ mà chạy sâu vào rừng. Thất Cửu nhìn lại tác phẩm của mình gây ra mà cẩn thận suy nghĩ: "Mắt trận được rải đều trong khoảng hai thước... này là gần một trượng rồi... hình như ta làm quá tay rồi..."

Toàn bộ mắt trận bị phá vỡ, vụ nổ đã làm toàn bộ lớp đất phía ngoài trận pháp bị xới tung lên làm lộ ra vài viên đá màu đen rất lạ. Bình thường nếu muốn tạo trận pháp bắt buộc sẽ phải có đá năng lượng, nhưng trước giờ chưa từng có ai dùng đá màu đen. Màu đen tượng trưng cho âm khí nên nếu dùng đá màu đen sẽ rất dễ gây nên tình trạng phản tác dụng hoặc dễ gây chết người.

Thất Cửu cắn răng, trên mặt đã nổi vài tia máu, thật không ngờ người này lại ra tay độc ác vậy. Bà vội vàng tiến sâu hơn, trong lòng không khỏi lo lắng.

Mặt trời sắp lặn nhưng đến giờ một chút dấu vết của Hạt Tử hay Hắc Nguyệt đều không có, Thất Cửu lúc này đã bắt đầu mất bình tĩnh. Nếu cứ đi thế này thì chỉ lát nữa thôi bà sẽ tiến vào khu cấm địa, đám độc trùng bên ngoài bà còn miễn cưỡng chống lại nhưng vào trong rồi chưa chắc bà là đối thủ của chúng.

Bỗng nhiên Thất Cửu nhìn thấy đằng xa, một người đang nằm ở dưới đất, xung quanh còn có vài trùng độc đang tiến lại gần. Bà nhận ra bộ y phục đó... là của Hạt Tử, bà vội vàng chạy lại cố gắng đánh đuổi đám trùng độc kéo hắn về phía bìa rừng mới yên tâm dừng lại để hắn nghỉ ngơi...

Ở một nơi khác, Hắc Nguyệt đã bắt đầu kiệt sức, lúc bị luồng hắc khí kia bao bọc vết thương trên trán một lần nữa lại rách ra, cô lại không thể vận khí để trị thương chỉ có thể để máu thấm đỏ một mảng trên dải băng. Cô đã cố gắng đi thật nhanh để có thể nhanh chóng thoát khỏi luồng hắc khí này nhưng mãi không được, ngược lại cơ thể cô lại hấp thụ luồng khí này đến quá mức mà bắt đầu xảy ra phản ứng bài xích.

Hắc Nguyệt tập tễnh từng bước, cảnh vật trước mắt đã bắt đầu nhoè đi, cô phải lắc đầu mấy cái mới có thể nhìn rõ hơn mà bước tiếp. Phía trước hình như có một hang động, tuy đã bị cây cối xung quanh che đi một phần lối vào nhưng cũng không quá khó để nhận ra. Trời đã bắt đầu tắt nắng, nếu ở ngoài cô chỉ có thể làm mồi cho đám trùng độc đang bám theo kia, còn vào trong thì thật không biết điều gì đang chờ đợi cô trong đó, cô chỉ có thể đánh liều một lần thôi.

Hắc Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ mình thật tỉnh táo, men theo vách đá tiến vào bên trong, trên tay nắm chặt cây chủy thủ. Vừa bước vào một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí làm cho cả người cô thoải mái đôi chút.

Hắc Nguyệt bám vào vách tường cố gắng nhắm mắt lại điều tiết mắt, vừa nãy bên ngoài sáng như thế, bước vào bên trong này lại tối đen nên nhất thời không quen mắt bị nhoè đi không thấy gì. Phải mất một lúc mắt của cô mới có thể nhìn được trong bóng tối

Chưa được bao lâu, Hắc Nguyệt lại bắt đầu cảm thấy hô hấp bắt đầu dồn dập, nặng nề, cả người cô như bị ai đè xuống, chân muốn nhất lên cũng thấy vất vả. Cô tựa vào tường nhờ bức tường làm bệ đỡ để cơ thể không ngã mới miễn cưỡng bước thêm vài bước.

Cuối cùng Hắc Nguyệt cũng đến được điểm cuối cùng, chỗ này là một căn phòng hình tròn, cách bài trí tương đối trang nhã, không kém phần đẹp mắt. Nhìn lớp bụi bám trên tủ gỗ có thể chắc chắn chủ căn phòng này đã lâu lắm rồi không đến nơi này.

Hắc Nguyệt bước thêm vài bước tiến vào giữa căn phòng, ngoài một cái tráp ở cuối góc và bộ bàn ghế ở chính giữa phòng, xung quanh cô là những kệ gỗ chứa đầy những cuộn giấy và sách. Điều khiến cô ngạc nhiên nhất vẫn là những thanh kiếm được đặt ngay ngắn bên trên các kệ gỗ, đủ loại, dài ngắn có đủ. Cô nhìn mà phát thèm: "Chủ nhân ở đây thật biết chọn đồ, toàn đồ tốt". Cô nhìn luyến tiếc rồi cụp mắt xuống, cô đi lại gần lối vào lấy ra hai viên đá màu xanh nhỏ đặt xuống hai bên cố gắng thi triển kết giới bảo vệ rồi mới tìm một vị trí ngồi xuống chữa thương cho mình.

Hắc Nguyệt cố gắng vận khí trị thương, nhưng càng vận khí, hắc khí xung quanh lại càng nhiều lên, không những thế còn vô thức xâm nhập vào cơ thể của cô, càng lúc càng làm kinh mạch của cô bị tắt nghẽn hoàn toàn. Một cảm giác siết chặt nơi lồng ngực bỗng nhiên dâng lên khiến cô không khỏi ho khan, lúc này cô không thể chịu được nữ, cô ho lên một tiếng phun ra một ngụm máu đen, lớp da toàn thân bắt đầu sẫm màu lại trông rất đáng sợ. Cô đành phải lấy sương Hắc Mẫu ra uống một ngụm, rồi một ngụm nữa nhưng cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu, đến khi gần hết hai phần ba ống sương mới xem như là dễ chịu hơn đôi chút.

Hắc Nguyệt tựa vào kệ gỗ thở dốc, nhìn lại cánh tay sẫm màu của mình mà cảm thán: " Đi nắng mấy năm cũng không đen thế này vậy mà mới ngồi mát một chút đã vậy rồi...", cô mệt mỏi chợp mắt.

Cũng phải vài canh giờ sau Hắc Nguyệt mới tỉnh lại, cô cảm thấy cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu khôi phục, chỉ có làn da của cô là như màu của bánh mật, thật khó nhìn. Cô đứng dậy nhìn ngó xung quanh, lúc nãy vì mệt mỏi nên không để ý nhiều, không ngờ ở nơi này lại có một cây Hắc Huyền Tiêu đen nhánh (sáo làm bằng đá), bên cạnh lại là một cây Thất Huyền Cổ Cầm màu trắng tinh xảo. Cô đưa tay lên lướt nhẹ trên Thất Huyền Cổ Cầm tạo nên những âm thanh trong trẻo, du dương, trước đây cô có thử học cũng có biết chút ít, nếu dùng trên đàn này thì là đang phá hỏng thanh danh của cây đàn này. Cô với tay cầm lấy Hắc Huyền Tiêu kia ngẫm nghĩ: "Hàng tốt thế này, ta không lấy thì thật là uổng công nuôi dạy của sư phụ a...", dù gì chủ nhân của nơi này đã lâu không đến cô có lấy đi vài món cũng không ai biết, thì thôi lấy mỗi cây tiêu này rồi lúc ra cô làm một kết giới bảo vệ để không ai đến đây lấy trộm nữa là được. Cô nở nụ cười tinh nghịch, nhanh nhẹn đem cất vào túi trữ vật, rồi di chuyển đến những nơi khác mà xem xét.

Khi đi ngang qua chiếc bàn ở giữa nhà, Hắc Nguyệt vô tình nhìn thấy trên một trang giấy có ghi hai chữ "Hắc Khí" được viết lớn hơn bình thường, ngoài ra còn có một số quyển sách nói về tu luyện hắc khí làm cho cô bất ngờ. Hiện tại, trong cơ thể cô tồn tại một lượng lớn hắc khí nếu có thể chuyển hóa thành năng lượng để mình vận dụng thì không phải không có lý. Cô ngồi xuống bắt đầu nghiên cứu thật kỹ những gì trong sách, mặc cho thời gian trôi.

Lại nói về Hạt Tử, hắn đã ngất đi suốt hai canh giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Thất Cửu kiểm tra cẩn thận không có vấn đề gì mới thôi lo lắng cho hắn. Mặc dù rất lo cho Hắc Nguyệt nhưng với tình trạng của Hạt Tử lúc này bà chỉ có thể ngồi đợi hắn tỉnh dậy rồi mới có thể đi tìm.

Thất Cửu lấy ra những viên đá có màu đen lúc phá trận nhặt được, kiểm tra hết một lượt mới phát hiện ra trận pháp này bị khuyết. Nếu là trận pháp không gian thì chắc chắn sẽ có một viên đá có khắc chữ "Thập" thể hiện là mắt trận, mắt trận giống như một chìa khóa đưa người bị bắt đến đúng vị trí mà người lập trận mong muốn. Nếu bà nhớ không lầm, thì bán kính của trận này là năm trượng, cũng là giới hạn của trận pháp không gian. Những trận pháp bị khuyết thế này rất khó mà tìm được địa điểm chính xác của người mắc trận, hay nói cách khác phải xem vận may của người đó như thế nào. Nếu đi đúng hướng thì có thể ra ngoài, còn không thì sẽ được đưa đến nơi chỉ định trước hoặc mất phương hướng, chỉ có thể đi loanh quanh mà không thể ra... Có thể nói trận pháp này là trận pháp khuyết nhưng cũng là trận pháp cấp Tuyệt, chỉ có cao thủ mới có thể tạo ra và hoá giải được,...nhưng lúc nãy...vị trí ấy..., bà lắc đầu xua đi suy nghĩ vừa rồi.

Hạt Tử mở mắt, đôi mắt sáng lên nhìn ánh trăng trên trời, hắn vẫn còn sống, hắn vẫn còn có thể nhìn thấy ánh trăng này một lần nữa... nhưng hắn lại không kịp cứu cô..., hắn lấy tay che mắt mình lại, nằm im bất động, một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt. Hạt Tử lau vội nước mắt, quay đầu nhìn người ngồi gần đống lửa bên kia lên tiếng gọi:

"Sư phụ..."

Thất Cửu nghe tiếng gọi vội đứng dậy, lại đỡ hắn ngồi thẳng người dậy, bà lo lắng:

"Con thấy thế nào rồi?"

Hạt Tử buồn rầu đáp:

"Con không sao... Sư phụ, Hắc Nguyệt không sao chứ?"

Thất Cửu im lặng một lúc lâu mới buồn rầu thở dài lên tiếng:

"Ta không tìm được, trận pháp không gian này bị khiếm khuyết nên ta không xác định được."

Hắc Tử giật mình, không tự chủ lẩm bẩm:

"Trận pháp không gian khiếm khuyết.... khiếm khuyết... Không thể, tại sao chứ..."

Hắn hoảng loạn nắm chặt tay Thất Cửu oán trách: "Là con, con đứng gần muội ấy... nhưng lại không kéo được muội ấy ra... là lỗi của con... sư phụ... là lỗi của con..."

Nói rồi hắn đột nhiên đứng bật dậy đòi đi tìm Hắc Nguyệt mặc Thất Cửu ngăn cản.

Thấy Hạt Tử lo lắng, bất chấp như thế Thất Cửu sao không hiểu được tình cảm của hắn, đến bà còn lo lắng cơ mà. Bà trầm giọng trấn an.

"Trời đã tối, không thể tìm được. Con phải dưỡng sức, ngày mai con cùng ta đi sâu vào trong để tìm. Càng vào sâu càng có nhiều trùng độc... nhưng trong cơ thể con bé có hắc khí, chúng không thể ăn được nên tạm thời con bé vẫn an toàn, bây giờ con xông vào đó không những không cứu được, ngược lại con bé phải vận khí để cứu con thì hắc khí kia bị trung hoà thì con bé sẽ là đối tượng tiếp theo của đám trùng độc..."

Hạt Tử nghe vậy thì đứng lại hắn không nói năng gì chỉ lẳng lặng quay về tảng đá ở góc tối ngồi xuống. Hắn ngồi đó ngước nhìn ánh trăng trên cao không nói câu nào, hắn ngồi đó như một bức tượng không chớp động, khiến người khác cảm thấy thương cảm. Với hắn, Hắc Nguyệt không chỉ là sư muội mà còn là người hắn luôn muốn bảo vệ, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không bảo vệ được cô....

Hạt Tử ngẩn người, hắn nhớ lần đầu tiên hắn gặp Hắc Nguyệt là ở dưới chân núi Vân Hoàng...

*Ba năm trước

Hạt Tử vừa đi vừa nói, khoé miệng không khỏi nhếch lên vui vẻ:

"Sư phụ, hôm nay bội thu rồi, lần này có đá Lâm Ngọc con chắc chắn đột phá được tầng thứ hai."

Thất Cửu nở nụ cười châm chọc:

"Ngươi đi hỏi khắp nơi xem có nhóc con nào mười lăm tuổi chưa đột phá tầng hai không mà ở đó tự hào, ta còn thấy xấu mặt đây này."

Hạt Tử nghe xong thì xụ mặt oán trách:

"Là ai bắt con ở tầng một luyện cho viên mãn ạ, ai biết đâu càng viên mãn lại khó đột phá đến vậy... Sư phụ, người không thấy con khổ là người không vui đúng không?"

Thất Cửu khoanh tay cười rộ lên:

"Haha, đúng rồi đó.."

Bà không phủ nhận vì cũng có phần nào là đúng, một phần do bà thích nhìn hắn một lần đột phá không được hắn sẽ đi làm bánh để bớt áp lực, mà bánh hắn làm cực kì ngon, không biết hắn học từ ai. Bà cũng từng hỏi nhưng hắn không nói, chỉ bảo là: "Sư phụ truyền nghề, không nói cho sư phụ đâu.", bà thì chả quan trọng "có ăn là được hỏi nhiều làm chi", vậy là cứ thế mà hưởng lộc ăn từ hắn thôi.

Hạt Tử chống nạnh hai mắt ánh lên tia tức giận nhìn Thất Cửu đứng đó cười ngả nghiêng, sư phụ còn không thèm phản bác lời hắn nói. Bỗng nhiên hắn thấy một bàn tay lộ ra nơi bụi cây, sau lưng sư phụ hắn, bàn tay trắng nhợt ấy làm hắn nổi hết da gà lên, hắn vội vàng chạy về phía Thất Cửu kéo bà quay người lại, giọng run run vừa núp sau bà vừa chỉ chỉ.

"Sư phụ...đằng kia...có...tay...tay...người."

Thất Cửu nhìn theo hướng hắn chỉ nhưng lại không thấy gì, đang định mắng hắn đọc quá nhiều truyện nên bị ám ảnh thì bà chợt phát hiện bàn tay kia. Nhìn bàn tay nhỏ này, bà chắc chắn là của một đứa bé. Bà từ từ tiến lại gần, nhưng cứ đi một bước thì Hạt Tử lại siết chặt hai tay đặt trên vai bà thêm một tí. Bà quay lại đá ngay chân hắn một cái thì hắn mới thôi nắm vai bà mà chuyển sang ôm cái chân đau.

Thất Cửu vén những nhánh cây hai bên để lộ ra hình dáng một cô bé chỉ tầm mười tuổi, nhìn kĩ sẽ thấy cô bé này ngũ quan thanh tú, có thể nhìn ra sau này lớn lên sẽ xinh đẹp đến mức động lòng người, nhưng hiện tại trên gương mặt kia nhợt nhạt đến mức có cảm giác như đã chết vậy, y phục trên người cô nhuốm đầy máu. Những vết thương trên người là do thủ pháp của kiếm khí gây nên, trên cánh tay cô còn có một vết thương nhỏ nhưng rất sâu, đang rỉ máu, có thể là do cung tên gây nên. Các vết thương trên người gần như đã được xử lý qua nhưng thủ pháp của người này không được trọn vẹn, máu nơi vết thương vẫn còn chảy.

Thất Cửu ngồi xuống kiểm tra tròng mắt, đến hơi thở của cô rồi kiểm tra kinh mạch cho cô hết một lượt, chắc chắn không sai sót gì mới đứng dậy rời đi.

Hạt Tử ngạc nhiên hỏi:

"Sư phụ sao người lại đi rồi?"

Thất Cửu thờ ơ đáp:

"Ta luyện độc chứ đâu phải y sư, tại sao ta phải ở lại?"

Hạt Tử nhìn Thất Cửu đầy hoài nghi:

"Thế sao trước kia sư phụ cứu con?"

Thất Cửu giễu cợt:

"Lúc đó ta thấy người là đứa trẻ trắng trẻo, đáng yêu nên mới cứu ngươi, ai ngờ ngươi lại bám ta không buông."

Hạt Tử nghe đến từ "đáng yêu" là da gà hắn nổi hết lên, vì từ này mà sư phụ hắn không biết mấy lần dụ dỗ có, ép buộc có, lừa hắn mặc đồ con gái làm hắn xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt ai. Hắn mặc kệ sư phụ, tiến đến nhìn người đang nằm dưới đất kia.

Hắn đâu có ngờ trước mắt hắn chỉ là một cô bé mà trên người lại có nhiều vết thương đến vậy, váy trắng bị nhuốm máu trở nên loang lổ, nhìn đến thê lương. Hắn chỉ biết đứng đó nhìn, hắn không biết phải nói gì, cũng không biết nên làm gì chỉ đành nhìn qua sư phụ hắn cầu cứu.

Thất Cửu nhìn hắn chầm chậm tiến lại bên gốc cây ngồi xuống rồi nói:

"Đừng nhìn ta, ta không cứu được, nguyên thần bị mất một nửa rồi."

Hạt Tử trợn tròn nhìn cô bé trước mặt:

"Nguyên thần bị mất là xem như chết rồi, nhưng sao con thấy có vết thương khô lại, hô hấp lại lúc có lúc không?"

Thất Cửu từ từ giảng giải cho hắn:

"Trong thế giới này, con người phải có Phách và Thần hồn, Phách có thể xem như là thể xác bên ngoài nuôi dưỡng Thần hồn. Con người có thể gửi gắm Thần hồn vào cơ thể khác, nếu cơ thể mới không bài xích thì có thể sử dụng như chính cơ thể mình, nhưng điều này được xem là tà đạo nên không ai được phép tu luyện. Nhưng nếu Thần hồn bị đánh cắp, hoặc bị phá mất dù một chút cũng sẽ gần như chết đi dù thể xác không bị làm sao cả. Trước giờ chưa có ai, hoặc có thể nói chưa có phương pháp nào có thể làm người mất Thần hồn sống lại cả. Những gì con thấy như vết thương lành, có hô hấp đều là có người đã trị liệu trước đó, ta nghĩ có khả năng cô bé này đã uống An Hồn Ngọc nên mới có thể làm phần hồn còn lại không bị mất đi, nên mới có biểu hiện giống như vậy."

Hạt Tử nhíu mày, ấp úng hỏi:

"Sư phụ, người có cách cứu không?"

Nhìn cô bé này, hắn lại nhớ về mình cách đây năm năm trước, lúc đó hắn chỉ mới mười hai tuổi bị đuổi đánh đến người đầy vết thương, còn bị bắt đi làm người dò đường cho họ mới bị trùng độc cắn, may mắn gặp được Thất Cửu nên mới may mắn được cứu sống, có một cuộc sống vui vẻ như thế này. Có lẽ vì đồng cảm mà hắn không nỡ nhìn cô bé bị bỏ rơi nơi này.

Thất Cửu biết bà đã tìm được cách từ lâu, nhưng chưa có ai để làm thí nghiệm, nên cách của bà có hiệu quả hay không cũng chưa khẳng định được. Bà ngồi đó im lặng không nói, Hạt Tử bên này càng lo lắng, chỉ sợ bà không đồng ý cứu, hắn hết nhìn sư phụ lại nhìn cô bé dưới đất.

Lúc này Thất Cửu vẫn không có dấu hiệu đồng ý, Hạt Tử lại không muốn bỏ mặt cô, hai người hai nơi cứ thế một lúc lâu. Hạt Tử biết không thể thay đổi được ý định của sư phụ nên hắn không dám nói nhiều, hắn ngồi xuống cạnh cô bé, lấy trong túi đồ của mình một lọ thuốc bột màu trắng rắc xung quanh người cô. Vừa định cất vào thì hắn lại nghĩ: "Những động vật, trùng độc xung quanh thì bột này có thể đuổi chúng đi được nhưng mấy loại ở dưới đất thì chẳng phải vẫn có thể ăn cô hay sao.", thế là hắn lại nghiêng người cô qua một bên định rắc thêm ở dưới lưng. Nhưng vừa lật người cô, đập vào mắt hắn là một hình vẽ rất kỳ lạ dưới đất. Hắn vội vàng gọi lớn:

"Sư phụ, người lại đây mà xem.."

Thất Cửu lại gần nhìn hình vẽ dưới đất, khó hiểu, cách vẽ hình tròn chính giữa lại có một viên đá màu đen, nhìn qua thì có thể đoán là một kiểu trận pháp nào đó nhưng lại không thấy mắt trận, nên cũng không có cách nào xác nhận được là trận pháp gì. Bà ngồi xuống lật người cô qua hẳn một bên để xem xét, bà thầm nghĩ: "Này là trận pháp gì? Nếu không phải trận pháp thì là biểu tượng của cái gì cơ chứ?"

Bỗng nhiên Hạt Tử bên này nhìn thấy một hình thêu trên tay áo của cô bé, hắn nắm phần tay áo có kí tự đưa lên nói.

"Sư phụ bên này cũng có..."

Hình thêu này rõ ràng hơn rất nhiều hình vẽ dưới đất, là một hình tròn được thêu bằng chỉ đen bên trên còn có một chữ "Nguyệt" được thêu rất tỉ mỉ. Nhìn nét thêu và màu chỉ rất dễ nhận ra đây là của hai người, hình tròn màu đen này là được thêm vào sau đó.

Thất Cửu đăm chiêu, hình tròn màu đen này trông rất quen, bà vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một cuốn sách. Lật đến trang cuối cùng, quả nhiên cũng có một hình tròn màu đen giống như vậy, bà thật không hiểu người kia muốn bà cứu cô bé này có mục đích gì, dường như tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp từ trước, chỉ chờ bà mắc câu thôi.

Thất Cửu suy nghĩ chốc lát liền bảo Hạt Tử bế cô bé về nhà. Hạt Tử ngờ nghệch, đứng bên cạnh lại nghe sự phụ đổi ý, hắn vui vẻ ra mặt vội vàng bế cô lên đi thật nhanh về nhà....

Hạt Tử nhớ, sau đó sư phụ hắn đã tốn không biết bao nhiêu thời gian, công sức, bà còn dùng rất nhiều dược liệu quý, còn có cả 1 viên đá Hắc Hồn Hoàn để triệu hồn nữa nhưng đến hai năm cũng không có tiến triển. Đến lúc hắn và sư phụ định bỏ cuộc thì cô bé lại sống lại....

Hạt Tử bê đĩa bánh mới làm lúc sáng vào phòng thuốc cho sư phụ thì lại không thấy người đâu, hắn gọi lớn:

"Sư phụ con làm bánh cho người nè..."

Đáp lại hắn là sự im lặng đến kì lạ, trước giờ sư phụ hắn không ở trong phòng khách thì sẽ ở phòng thuốc, lúc nãy hắn đi ngang phòng khách không thấy, trong này cũng không vậy sư phụ đi đâu? Khoan đã... hình như... trên chiếc giường thường ngày đặt cô bé đó giờ cũng không thấy đâu nữa. Hắn thất kinh càng gọi lớn:

"Sư phụ không xong rồi!"

Hạt Tử vừa định chạy ra ngoài tìm thì lại nghe nơi góc phòng truyền đến tiếng động nhỏ "xột xoạt", hắn xoay người lại nhìn thấy tấm màng che có hơi động. Hắn vội đặt đĩa bánh lên bàn, nhẹ nhàng lại gần, bàn tay vô thức đưa lên kéo tấm màng che ra. Phía sau tấm màng che là hình ảnh một đứa bé ngồi co ro trong góc, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn hắn, hắn ngạc nhiên đây không phải đứa bé mà hai năm trước hắn cùng sư phụ cứu về sao, vậy mà tỉnh rồi...

Hạt Tử bước gần lại thì cô bé lại lùi ra phía sau ép hẳn vào góc tường, tỏ vẻ lo sợ. Hắn bèn ngồi xuống xoè bàn tay có hai cái bánh hắn mới làm lúc này ra trước mặt cô, mỉm cười nói:

"Ngươi có đói không, ăn thử cái này nhé..."

Nhìn những cái bánh hình bông hoa đẹp đẽ đầy màu sắc trước mặt cô nuốt nước miếng gật đầu, đưa tay muốn lấy nhưng sợ lại rụt về. Hạt Tử bèn đứng dậy lấy đĩa bánh lúc nãy trên bàn đem lại đặt trước mặt cô rồi ngồi lùi lại ra sau một khoảng. Lúc này cô mới từ từ cầm những chiếc bánh lên ăn một cách say xưa.

Hạt Tử nhìn từng chiếc bánh trong đĩa được cô đưa vào miệng ăn một cách ngấu nghiến mà buồn cười:

"Ngươi ăn chậm thôi, kẻo nghẹn."

Cô chỉ quay lại nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục ăn chiếc bánh trên tay . Hạt Tử chỉ biết cười khổ mà đứng dậy, một lúc sau hắn lại quay về mang một chén nước đặt bên cạnh cô, rồi đưa tay làm động tác cầm chén uống nước để cô nhìn thấy rồi lại ngồi xuống nhìn cô không nói gì.

Chắc là cô đói lắm nên mới ăn một lúc hết cả năm cái bánh trong đĩa mới dừng lại, sau lại cầm ly nước lên uống một hơi rồi đặt gọn gàng trong đĩa đẩy về phía Hạt Tử.

Hạt Tử mỉm cười hỏi:

"Ăn no chưa?"

Cô gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn đề phòng.

Hạt Tử nhìn vào đôi mắt ấy mà ngạc nhiên, chưa ai từng nhìn hắn như vậy, còn là một đôi mắt sáng như sao trên trời, hắn nghiêm giọng hỏi:

"Ta hỏi ngươi vài câu được không?"

Cô lại gật đầu lần nữa.

Hạt Tử từ tốn hỏi:

"Ngươi tên gì?"

Lần này cô lại lắc đầu cũng không nói gì thêm.

Hạt Tử cố gắng hỏi dò:

"Ngươi nói được không?"

Cô lại lắc đầu. Lần này, Hạt Tử có vẻ hiểu hơn những gì cô diễn tả, hắn hỏi thêm vài câu nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không thể tiếp cận được gần cô hơn, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi, dặn dò:

"Ta và sư phụ cứu nên ngươi không phải sợ, sư phụ không biết đi đâu, ta đi tìm bà về để kiểm tra sức khỏe cho ngươi, nhớ không được ra ngoài biết không, ở trong rừng có nhiều động vật có độc. Nếu ngươi mệt thì lại chiếc giường đằng kia mà nằm, được chứ?"

Sợ cô không hiểu hắn xoay người chỉ vào chiếc giường ở bên cửa sổ, đợi đến khi cô gật đầu hắn mới đứng dậy cầm đĩa và chén nước đi ra ngoài.

Hạt Tử đã nhầm, hắn tính không bằng trời tính, sau khi hắn đi ra ngoài, cô cũng tập tễnh đi lại bên chiếc giường kia nhưng điểm đến có phần xa hơn, là cửa sổ... cô muốn chạy trốn. Mặc dù Hạt Tử nhìn thì vô hại còn cho cô ăn nhưng sao họ lại giữ cô ở đây, còn cả đống con trùng đáng sợ trong cái bình trên bàn kia nữa, "Cả ngàn con ấy chứ có phải ít đâu" cô lên tiếng cảm thán. Trong lòng cô giờ ngổn ngang, cô không nhớ gì cả, ngay cả tên mình là gì cũng không nhớ ra thì sao cô biết được hắn là người tốt hay xấu.

Hạt Tử đi tìm sư phụ cả nửa ngày trời, đến gần chiều tối mới thấy Thất Cửu từ ngoài đi vào trên tay còn xách theo thứ gì đó. Hắn vội vàng chạy lại, miệng vừa định khoe với bà về đứa bé kia thì chợt phát hiện đứa trẻ bị Thất Cửu nắm trong tay kia không phải là đứa bé lúc trưa hắn gặp sao. Hắn ú ở hết hình tay bà rồi quay lại nhìn căn phòng đóng kín cửa.

"Sư phụ,.. đứa bé...lúc nãy nó ở trong phòng, sao tự nhiên lại ở trong tay người rồi?"

Nhìn gương mặt mờ mịt của hắn, Thất Cửu thở dài:

"Bị một đứa trẻ lừa... ngươi thấy hãnh diện lắm sao? Lại còn hỏi ta."

Hạt Tử cắn chặt răng tức đến không biết nói gì, hắn làm sao biết đứa trẻ mới mười mấy tuổi đầu lại tâm cơ đến vậy cơ chứ, mới vừa tỏ vẻ ngoan ngoãn chỉ lát sau lại bỏ trốn "Con nhóc xấu xa"...

Rồi không biết từ bao giờ hắn đã thân với cô bé ấy đến vậy...

Hắc Nguyệt chạy với theo gọi: "Sư huynh, đã nói bảo vệ muội sao huynh lại chạy nhanh thế?"

Hạt Tử dừng mắt đảo xung quanh xác định an toàn mới thở ra một hơi: "Muội chọc ai không chọc lại đi chọc đám trùng độc, đám đó sư phụ còn sợ nói gì ta..."

Hắc Nguyệt cười trừ, vỗ ngực nói: "Thôi được rồi, huynh còn nói nhiều hơn cả sư phụ nữa, lần sau muội bảo vệ huynh được chưa?"

Từng kỉ niệm ùa về, khoé môi cong lên, giọt nước mắt không an phận lăn dài trên gương mặt anh tuấn của hắn. Hắn thật sự mong có thể mãi không lớn, có thể mãi sống ở ngôi nhà trong rừng kia, ngày qua ngày vui vẻ, nhưng có lẽ hắn đã không thể quay lại được.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến