NHẤT NIỆM TRÙNG PHÙNG (C2)

CHƯỜNG 2: RỪNG HUYẾT QUỶ 

Ba ngày sau, Thất Cửu và Hắc Nguyệt thu dọn hành lý lên đường, vốn Thất Cửu muốn để Hạt Tử ở lại nhưng khi biết bà đi tìm thuốc cho Hắc Nguyệt hắn cũng lén theo sau, đi được nửa đường thì hắn bại lộ tung tích, bà không thể không dẫn hắn theo.

"Cuối cùng cũng đến nơi rồi." 

Nhìn cổng thành trước mặt, Hạt Tử vui mừng lên tiếng. Bốn ngày này lăn lộn trong rừng hắn dường như sắp phát điên rồi, không ai nói chuyện cũng không có gì chơi, sư phụ lại nói là bà bị người ta truy sát nên là cứ trốn chui trốn lủi, hắn cũng không thể đi đâu khác được. Nhân lúc vào thành tiếp lương thực, hắn phải chơi cho thoả thích mới được.

Trong lúc Hạt Tử hết nhìn đông lại ngó tây thì Hắc Nguyệt lại chầm chậm đi cạnh Thất Cửu, hai người đội nón có mạng che, cố gắng không quá nổi trội mà xuất hiện bất trắc.

Trong lúc chờ Hạt Tử đi mua lương thực, Thất Cửu chọn một quán trà nhỏ ven đường rồi ngồi xuống. Bàn kế bên vài thanh niên vừa uống trà vừa tám chuyện, Thất Cửu ngồi bên này nhâm nhi chén trà nóng cũng vừa nghe được câu chuyện kia.

"Người nghe gì chưa, Giáo Hoàng ra lệnh đi tìm Hắc Ngọc đấy..."

"Hắc Ngọc mà cũng dám đi tìm à, chỉ có ở rừng Huyết Quỷ, nghe tên là đã thấy âm u rồi, ai mà dám vào cơ chứ..."

"Nghe nói phần thưởng hậu hĩnh lắm nên có nhiều người đã đi vào trong đó rồi..."

"Đã có ai ra chưa...?"

"Chưa ai ra cả, đấy thưởng có nhiều đi chăng nữa chắc gì còn sống mà tiêu chứ..."

"Sao đột nhiên Giáo Hoàng lại tìm Hắc Ngọc? Nó thuộc tính Hắc Khí cơ mà?"

"Nghe nói là chữa bệnh cho một người..."

"Người này máu mặt thật, có thể khiến Giáo Hoàng cũng phải bỏ công đi tìm cách trị bệnh cho y...."

Hắc Nguyệt nghe cuộc đối thoại của những người ở bàn bên cạnh, tâm trạng có phần lo lắng hỏi nhỏ Thất Cửu: "Bây giờ vào đó có vẻ không ổn...sư phụ"

"Không sao..." Thất Cửu thấp giọng nhàn nhã bưng chén trà đưa lên miệng uống một hơi rồi đứng dậy đi.

Hắc Nguyệt cũng vội vàng đứng dậy đi theo bà, những nơi náo nhiệt như thế này càng làm cô cảm giác không an toàn.

Cuối cùng, Hạt Tử cũng trở về. Vừa thấy hắn, Thất Cửu cũng đứng dậy chuẩn bị đi tiếp, bà cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình, tốt nhất là cứ ra khỏi thành thì mới có thể an toàn.

"Sư phụ còn bao lâu nữa mới đến nơi vậy?" Hạt Tử lại bắt đầu tò mò: "Lần này chúng ta đi tìm gì ạ?"

Thất Cửu chân vẫn bước đều, giọng có phần to hơn bình thường: "Cứ xem như đi dạo chơi trong rừng đi, nhà chúng ta còn thiếu gì đâu chứ."

Hạt Tử định nói thêm thì bị Hắc Nguyệt nắm tay áo kéo lại. Hắc Nguyệt lúc này cũng bắt đầu nhận ra sự có mặt của một vài người lạ mặt xung quanh, cố ý phụ hoạ với sư phụ, cô cười cười trêu ghẹo: "Huynh nghĩ xem, lâu lắm rồi mới được ra ngoài đi chơi, huynh đừng nghĩ đến chuyện nữa, nhà mình dư ăn quá rồi."

Hạt Tử tuy không hiểu ý của hai người họ nhưng vẫn gật đầu, im lặng đi theo không nói một lời. Trên đường đi, Thất Cửu từ từ nói hết những gì bà biết về rừng Huyết Quỷ cho Hắc Nguyệt và Hạt Tử nghe. Nếu để nói chính xác thì những gì bà biết cũng chỉ bằng một phần ba của khu rừng này mà thôi.

Rừng Huyết Quỷ nằm giữa ranh giới của hai nước, Tây Nguyệt và Đại Thiên. Đây là một thung lũng, nằm giữa bốn ngọn núi bao bọc xung quanh, chỉ có một đường vào duy nhất. Địa hình nhấp nhô, ít gió nên xuất hiện rất nhiều sương mù, sâu trong rừng có một nơi gọi là Địa Ngục, chưa từng có ai bước vào đó mà có thể an toàn ra ngoài. Tuy nói đây là khu rừng chết nhưng đây lại là nơi linh khí dồi dào nhất cũng thích hợp cho việc tu luyện nhất, vì vậy không ít người muốn một lần vào đây để đột phá cảnh giới.

Thất Cửu dẫn Hạt Tử và Hắc Nguyệt đi vòng đến bìa rừng, càng đi vào sâu bên trong linh khí càng nồng đậm, sương mù càng dày hơn. Bây giờ trời đã về chiều, đi vào lúc này rất dễ bị lạc đường, bà đành dừng lại bảo hai người Hạt Tử và Hắc Nguyệt đốt lửa nghỉ chân.

Hạt Tử chịu trách nhiệm lấy củi nhóm lửa, nhân tiện hắn cũng muốn kiểm tra xung quanh. Thất Cửu chọn một tảng đá trông có vẻ bằng phẳng ngồi xuống, bà lấy từ trong túi trữ vật ra một gói bột nhỏ đưa cho Hắc Nguyệt bảo cô rắc bột ra xung quanh một thước tránh bọn trùng độc theo hơi người mà kéo đến.

Hắc Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn im lặng làm việc không lên tiếng, lúc cô rắc bột xong đi lại bên cạnh Thất Cửu thì cảm giác có gì đó không ổn. Cô từ từ ngồi xuống cởi nón che thì phát hiện màng che trên nón có vương ít máu, vết sẹo ở giữa trán vốn đã lành không hiểu sao lại đau rát thêm. Cô đưa tay lên chạm vào cảm giác đau thêm rõ rệt, cô dùng tay ấn chặt miệng vết thương nhưng cảm giác vết thương càng lúc càng rách ra không cầm máu được, cô nhỏ giọng gọi: "Sư phụ...vết sẹo của con bị rách rồi, con không cầm máu được..."

Thất Cửu vừa quay lại, máu trên trán Hắc Nguyệt đã bắt đầu chảy xuống tay cô, bà vội vàng lấy từ trong túi chứa vật ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho cô uống. Đỡ cô ngồi tựa sát vào tảng đá lớn bên cạnh, bà đưa tay kiểm tra mạch tượng cho cô, nhưng ngoài dự đoán của bà, mạch của cô như bị điều gì đó hấp dẫn mà không ngừng cắn nuốt linh khí, chỉ thiếu chút là muốn vỡ tung ra. Bà vận công cố gắng áp chế linh lực đến mức thấp nhất để cơ thể cô có thể vận chuyển, nhưng chỉ trong chốc lát luồng linh lực này đột nhiên bị dội ngược lại khiến cả cơ thể bà chao đảo, suýt ngã.

Hắc Nguyệt như cảm giác được trong người cô có gì đó đang hoạt động, lại nhìn thấy Thất Cửu lại bắt đầu vận khí chuẩn bị truyền để cứu mình, cô vội vàng ngăn bà: "Sư phụ...mau dừng lại... cơ thể con đang bắt đầu hấp thu khí ở đây... sư phụ mà tiếp tục sẽ bị phản hệ."

"Con không được vận khí nếu không hắc khí ở đây sẽ phá vỡ hạt giống của con, ta tạm thời phong bế kinh mạch của con trước, để bảo toàn kinh mạch..." Thất Cửu suy tư, bà chưa từng gặp trường hợp hắc khí tự dung hợp thế này, có thể là do quả Hắc Mẫu... "Đúng rồi, sương cây Hắc Mẫu". Chợt nhớ đến điều này bà vội vàng lấy ống sương trong túi trữ vật của mình đưa cho Hắc Nguyệt uống, không khí xung quanh đã dịu lại, đã có hiệu quả, bà cuối cùng cũng thở ra một hơi, nhẹ nhõm.

Tuy nói quả Hắc Mẫu là quả hắc khí nhưng sương Hắc Mẫu thì lại khác. Chúng mang hỗn khí, vừa hay có thể trung hòa được hoá khí và hắc khí trong cơ thể Hắc Nguyệt. Nhưng đó là ở bên ngoài, nếu như ở đây thời gian dài, toàn bộ hoá khí trong cơ thể của cô sẽ bị nuốt chửng từng chút một mà thay vào đó là hắc khí. Nếu cơ thể có thể chịu đựng được thì xem như là mạng lớn nhưng sau này thì không thể tu luyện được nữa, còn nếu có gì sai sót thì chỉ có thể trách số mệnh tận cùng. Cũng vì điều này mà Tây Nguyệt Quốc, tuy là cường quốc mạnh nhưng cũng không ai dám tự ý đi vào, chỉ có thể tu luyện ở bìa rừng, chỉ một số ít người có cảnh giới cấp Tuyệt mới dám vào.

Hắc Nguyệt cuối cùng cũng có thể gượng ngồi dậy, cô nhắm mắt lại vận khí điều tức bản thân, cố gắng bao bọc hạt giống của mình lại thi ấn bảo vệ tránh lại bị hắc khí xâm phạm mà phá vỡ. Càng vận khí hai luồng khí trong cơ thể cô càng loạn, mỗi kinh mạch khi bị hắc khi đi qua đều bị rút cạn sinh lực, mà hoá khí vốn trong cơ thể vì bảo vệ hạt giống mà không thể nào vận dụng cung cấp linh lực.

Một giờ sau, Hắc Nguyệt mới miễn cưỡng bù đắp năng lượng thiếu hụt cho cơ thể nhưng bay giờ linh lực cô hầu như đã bị phong bế hoàn toàn, không thể vận dụng được nữa. Cô mở mắt tựa người vào tảng đá, sư phụ trước sau không rời cô nửa bước, bà vẫn ngồi đó im lặng nhìn cô. Nghĩ đến vừa rồi lúc cô nhắm mắt vận khí suốt một canh giờ, bà đã ngồi suốt như vậy mà canh cho cô...trái tim cô như có hơi ấm len lỏi.

Thất Cửu thấy Hắc Nguyệt mở mắt, bà như trút xuống nỗi lo lắng của mình, bà nhìn cô mà thương cảm, gương mặt xanh xao, đôi môi đỏ hồng ngày nào giờ lại nhợt nhạt không một chút máu, vết thương trên trán kia không hề có dấu hiệu lành lại... "Giữ được mạng là được rồi..." Bà thầm nghĩ rồi ngồi gần lại bên cạnh cô kiểm tra mạch tượng. Kiểm tra một lát cảm thấy yên tâm hơn, bà lấy ra một miếng vải trắng nhẹ nhàng băng lại vết thương trên trán cô.

Lúc này mắt của Hắc Nguyệt đã đỏ dần lên, cô nghẹn ngào: "Sư phụ là mẹ con thì tốt biết mấy..."

Lúc vào thành cô thấy một gia đình nọ cùng ngồi ăn với nhau, có cha mẹ có huynh muội, họ gắp thức ăn cho nhau, cười nói vui vẻ, bất chợt cô cũng thấy vui lây, nhưng rồi chợt nghĩ đến mình, cô lại chạnh lòng. Giờ cô không nhớ gì cả, có đi tìm cũng chẳng biết tìm từ đâu... Cô có còn cha mẹ không? Hai năm rồi, họ sống như thế nào? Họ có tìm cô hay đã nghĩ cô chết rồi? Cô giờ đây cũng khác hơn trước, giờ đứng trước mặt liệu họ còn nhận ra cô?..." Những câu hỏi cứ xuất hiện hết lần này đến lần khác làm tim cô như nghẹn lại.

Thất Cửu nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bà mỉm cười vẻ ôn hoà: "Sư phụ không tốt như con nghĩ đâu, rồi một ngày nào đó con sẽ gặp được gia đình của mình, nơi mà con thuộc về, họ sẽ tốt với con hơn cả ta... Con nghỉ một lúc đi, đừng quá gắng gượng." Bà đỡ cô dựa hẳn vào tảng đá ngồi nghỉ, nhìn đôi mắt ngấn nước ấy bà lại thấy chạnh lòng. Trước đây, bà cứu cô là vì thiếu một ân tình với người kia nên muốn trả. Nhưng không biết từ lúc nào bà đã xem cô như con gái mà đối đãi, cô cũng xem bà như người thân mà đáp trả. Bất kể việc gì, tìm được gì cũng sẽ tìm bà đầu tiên, rồi dần dần thành thói quen bà cũng không ngần ngại nữa. Cũng nhiều lần bà dò hỏi tin tức về gia đình cô nhưng rồi tất cả lại không có gì chứng thực nên cũng không dám xác nhận...

Thất Cửu đăm chiêu một lúc lâu vẫn không thấy Hạt Tử về, bà lo lắng đứng dậy đi tìm, vừa đi được vài bước thì Hạt tử đã từ xa chạy, một tay hắn ôm bó củi, một tay xách tai hai con thỏ, nhìn thấy bà, hắn vội vàng chạy lại, miệng không ngớt ba hoa: "Sư phụ, người xem nè, con bắt được đó, cho người một con, con còn lại cho sư muội." Hắn nói rồi lại liếc nhìn ra sau, Hắc Nguyệt ngồi đó nhắm mắt, đầu quấn băng trắng, mặt mày nhợt nhạt không còn tí huyết sắc, hắn hốt hoảng chạy lại, bàn tay vươn ra muốn chạm vào gương mặt kia nhưng lại vội vàng rụt tay lại: "Muội ấy sao lại bị thương rồi sư phụ?"

"Lúc nãy không may bất cẩn bị ngã, bệnh trong người tái phát, để con bé nghỉ đi, không sao đâu, ta kiểm tra rồi." Thất Cửu ôm con thỏ từ từ đi lại vừa đi vừa nói. Hạt Tử tính tình ngay thẳng, không biết giữ mồm giữ miệng nên tốt nhất vẫn là đừng để hắn biết quá nhiều, không lại gây phiền phức không đáng có.

Thất Cửu ngồi xuống gần đó không nói nữa, Hạt Tử thấy vậy cũng không làm phiền. Hắn lấy củi đốt lên một đống lửa nhỏ, miễn cưỡng ngồi ôm con thỏ trong lòng vuốt ve.

Hắc Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt, cô không biết mình đã ngủ bao lâu chỉ thấy cơ thể cô thật sự rất thoải mái, linh lực tiêu tan lúc trước không biết vì sao lại bắt đầu dồi dào, ngay cả khi cô không hấp thụ linh khí thì những đợt linh khí dồi dào cứ mạnh mẽ đi vào cơ thể. Cô mở mắt, thì ra cô đang tựa vào khối thạch anh này, cảm giác rất kì lạ, cơ thể cô rất thoải mái. Cô gượng người đứng dậy, chăm chú nhìn khối thạch anh lạ kia, khối thạch anh cao lớn bằng một thân người, màu xanh nước biển rất đẹp, cô vươn tay muốn chạm vào, còn cách một khoảng nhưng lại có một cảm giác mát lạnh truyền đến những ngón tay của cô.

Thật kỳ lạ, khối thạch anh này lại như quyến luyến không rời tay cô, dù đã rụt tay lại nhưng cảm giác mát lạnh ấy lại cứ lưu lại trên ngón tay không vơi đi. Cô dời tầm mắt quan sát xung quanh, từ lúc nào cô đã ở trong hang động rồi, cô nhớ lúc nãy cô vẫn đang ở ngoài trời kia mà. Sư phụ cô đâu, còn cả Hạt Tử... cô phải đi tìm họ, không thấy cô họ sẽ lo lắng mất.

Cô vừa xoay người rời đi thì bỗng nhiên có tiếng nói...

"Nguyệt Nhi... muội đến tìm ta sao...?"

Hắc Nguyệt vội vàng quay lại tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói, trong hang động này không có hốc nhỏ, cũng không có lối nào khác thì sao lại có người ở đây, cô chột dạ lẩm bẩm:

"Không phải là gặp ma đấy chứ..."

Giọng nói ấy lại vang lên, lần này lại tha thiết hơn trước...

"Nguyệt Nhi... muội không chịu tha thứ cho ta sao...?"

Hắc Nguyệt lo lắng lên tiếng: "Ngươi là ai?...Nguyệt Nhi là ai?..."

Bỗng nhiên, khối thạch anh sáng lên, một thiếu niên từ trong bước ra, dáng người thanh tú, ngũ quan sắc sảo, một thân bạch y không vướng bụi trần, đôi mắt màu lưu ly nhạt lạnh lùng mà đau thương. Hắn từng bước đi đến bên cạnh Hắc Nguyệt, nhìn thấy cô thủ thế đề phòng hắn liền dừng lại, hắn rủ mí mắt, tâm trạng chùng xuống:

"Nguyệt Nhi...là ta... Huyền Minh, muội không nhận ra ta sao?"

Hắc Nguyệt không nói, cô không biết hắn là ai, sao lại gọi cô như vậy, nhưng khi nghe tên hắn cô lại thấy đau lòng...

Huyền Minh lo lắng, điều hắn sợ nhất là Nguyệt Nhi của hắn quên hắn, nhưng hắn lại rất muốn cô quên hắn đi, cứ cho là cô hận y nên không nhớ thì hắn cũng không có lí do gì để giận cô. Hắn rầu rĩ, đau lòng, hắn không muốn, ngàn lần không muốn cô quên hắn, những ký ức còn lại của hắn đều là cô, nhưng... hôm nay cô quên đi hắn, hắn vẫn muốn bảo vệ cô giống như trước đây, mong ước của hắn là cho cô một đời bình an... chỉ vậy thôi.

Huyền Minh lấy chiếc vòng cổ đang đeo xuống đưa đến trước mặt cô, thanh âm có chút luyến tiếc: " Chiếc vòng cổ này là muội tặng cho huynh năm lên mười... muội còn nhớ không?"

Hắc Nguyệt đưa tay ra đón lấy, chiếc vòng cổ trong tay được tết bằng chỉ đỏ rất tỉ mỉ, chính giữa còn có hình một mặt trăng khuyết, phía sau là một chữ "Nguyệt" được khắc rất tỉ mỉ... Cô mơ màng, đôi mắt đã nhoè đi, một dòng lệ từ trong hốc mắt chảy dài trên gương mặt trắng trẻo.

Huyền Minh vội vàng lại gần, hai tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má, ôm lấy cô thủ thỉ: "Nguyệt Nhi, muội đừng khóc... ta sai rồi..."

Hắc Nguyệt nói trong vô thức: "Muội tặng chiếc vòng này cho huynh lúc huynh bị thương, chỉ mong sao huynh cả đời bình an, nhưng rồi huynh lại vì muội mà mang trọng thương, vì muội mà mang tội danh phản nghịch...vậy mà muội lại đối xử với huynh như vậy..."

Huyền Minh lắc đầu, nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú, đôi mắt nhìn xa xăm:

"Vì muội, huynh nguyện làm tất cả, chỉ là trước khi muội đi huynh vẫn không thể gặp muội lần cuối để nói với muội...", hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhìn vào mắt cô nhẹ nhàng nói:

"Ta yêu muội...", nói rồi hắn hôn lên vết thương nơi trán đang bắt đầu thấm đỏ dải băng trắng của cô...

Nụ hôn nhẹ nhàng thoáng qua, hắn cũng tan biến vào hư không, Hắc Nguyệt lòng như vụn vỡ, cô đứng nơi đó nhìn vào khoảng trống trư mặt nghẹn ngào trong nước mắt:

"Huyền Minh... muội xin lỗi..."

Hắc Nguyệt chợt mở mắt, thì ra là mơ... nhưng sao cô lại thấy buồn đến vậy? Một làn gió thoảng qua, cô cảm thấy trên mặt mình mát mát, nhưng khi cánh tay cô đưa lên thì chợt dừng lại giữ không trung, trong tay cô là chiếc vòng cổ kia. Cô ngây người, nước mắt chợt trào ra, cô đưa tay lau nước mắt trên mặt thầm nghĩ: "Sao mình lại khóc, chỉ là một chiếc vòng thôi mà...", cô lau nhanh nước mắt, cảm xúc khi nãy vẫn còn vương vấn mãi không cách nào dứt ra, như vô thức cô đeo nó lên cổ mình.

Ánh trăng chiếu xuống lớp sương mù trong rừng Huyết Quỷ làm cảnh vật thêm phần long lanh, đẹp đẽ nhưng sao cô nhìn lại thấy lạnh lẽo, thê lương đến vậy... Hắc Nguyệt thở dài một hơi, nhẹ nhàng ngồi dậy tránh làm Thất Cửu và Hạt Tử đang ngủ tỉnh dậy. Cô chầm chậm đến gần đống lửa ngồi xuống, suy nghĩ vẩn vơ.

Hạt Tử mơ màng mở mắt thấy Hắc Nguyệt ngồi bên đống lửa thất thần, hắn đi lại gần cũng không nhận ra, hắn bèn lấy con thỏ lúc chiều bắt được áp trên mặt cô.

Mặt bị vật mềm cạ đến nhột, Hắc Nguyệt đưa tay lên chụp lấy con vật nhỏ kia, quay lại xem người giở trò là ai thì lại thấy Hạt Tử, cô mỉm cười ôm thỏ con trong lòng vuốt ve.

"Muội thấy trong người sao rồi, có còn khó chịu ở đâu không?" Hạt Tử chậm rãi đi lại bên cạnh cô ngồi xuống, tay với ra định kiểm tra vết thương trên trán Hắc Nguyệt thì cô lại nghiêng người tránh né, hắn từ từ thu tay về, sắc mặt âm trầm, không biết đang nghĩ gì.

"Sư huynh, không sao đâu, hết chảy máu rồi, không cần phải thay đâu". Hắc Nguyệt nói rồi vô tư vuốt ve thỏ con trong lòng mình. Cô lấy trong túi trữ vật của mình ra vài viên kẹo đưa cho Hạt Tử.

Hạt Tử nhận lấy, mỉm cười rồi cho vào miệng nhai rất vui vẻ, hắn lấy trong túi ra một con thỏ khác ngồi vuốt ve làm Hắc Nguyệt tức đến nghiến răng mà ồn ào một trận, nào là con thỏ của cô nhỏ hơn, rồi còn xấu hơn của hắn, nhưng hắn nhất quyết không đưa. Hai người quyết định phân định thắng thua bằng trò tung xúc xắc, vừa chơi vừa cười rất vui vẻ.

Thất Cửu cũng đã dậy được một lúc, nhìn hai người đang nói chuyện vui vẻ không muốn phá hỏng nên chỉ ngồi từ xa nhìn. Bỗng nhiên Hắc Nguyệt quay lại nhìn bà thì thấy bà đang nhìn lại, cô liền vẫy tay với bà. Bà đến ngồi cạnh cô lấy ống sương trong túi ra đưa cho cô.

Hắc Nguyệt nhận ống sương từ tay bà mở nắp ra uống một ít rồi lại đưa cho Hạt Tử, bảo hắn nếm thử mùi vị xem thế nào. Hạt Tử uống một hớp thì nhất quyết muốn giữ không trả nữa, hắn cười không ngớt: "Ngon thật đấy, phần còn lại cho con đi sư phụ, con lấy bánh hoa đào ra trao đổi."

Hắc Nguyệt kì kèo: "Bao nhiêu bánh đây mà huynh đòi đổi đồ tốt này sao, gấp đôi, không thì muội không đổi...."

Hạt Tử đành cắn răng đem phần bánh còn lại đưa cho Hắc Nguyệt, nhưng bánh vừa đến tay, cô liền đưa một túi cho Thất Cửu còn mình giữ một túi cất cẩn thận, từ trong túi lại lấy ra một ống tre khác đưa cho Thất Cửu, cười ha ha mà nói: "Ống này đầy hơn, con vốn định cho sư huynh nhưng sư huynh lấy ống kia rồi thì sư phụ chịu thiệt lấy ống này đi ạ... ha ha"

Hạt Tử nhìn hai người đầy oán giận, hắn lại bị lừa rồi, biết thế lúc nãy không nên đưa hết bánh cho Hắc Nguyệt... nhưng đã muộn, hắn chỉ có thể ấm ức trong lòng.

Hắc Nguyệt thấp giọng hỏi Thất Cửu: "Sư phụ có từng nghe qua tên Huyền Minh chưa?"

Thất Cửu hơi bất ngờ, trầm giọng: "Sao con lại hỏi về người này?"

Hắc Nguyệt vội vàng bào chữa: "Lúc đi với sư phụ con có nghe người ta bàn tán, gì mà Huyền Minh phản bội, tu luyện ma đạo... nên con tò mò thôi ạ".

Thất Cửu suy nghĩ một lát rồi chầm chậm kể: "Nói về Huyền Minh thì người này có liên quan đến một sự tích... Thế giới này cứ mười năm lại xảy ra một lần 'Lịch Kiếp', tính ra cũng đã được chín lần rồi, năm năm nữa là đến lần ứng kiếp thứ mười. Có rất nhiều truyền thuyết về xích thần "Lịch Kiếp" này, nhưng chưa ai xác nhận cả, ngay cả những người được chọn để ứng kiếp cũng khác nhau không ai có thể đoán trước. Những người được chọn thường được phát hiện khi họ bắt đầu bài kiểm tra năng lực trên đá Ngũ Lục, ta nghe nói người được chọn thì trời sẽ có dị tượng..."

Hạt Tử nghe đến đây thì phấn khích: "Sư phụ... sư phụ, lần Lịch Kiếp này là những ai vậy ạ? Con và sư muội chưa từng kiểm tra năng lực trên đá Ngũ Lục."

Thất Cửu suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta không rõ lắm, nghe nói lần này lại là Thái Tử của năm nước Lịch Nam, Thiên Đông, Thuỷ Vực, Liêu Bắc và Tây Nguyệt..."

Hạt Tử chợt nhớ: "Nước Đại Thiên không có ạ?"

Thất Cửu: "Chuyện này con không nên bàn tán, tuy nước Đại Thiên chiếm diện tích lớn hơn các nước khác, nhưng chủ yếu là do họ độc chiếm rừng Huyết Quỷ, ta nghe nói do cách tu luyện của họ khác nên không được xem là chính thống, cũng không biết chính xác là như nào. Ta chỉ biết khi Giáo Hoàng lập nước thì nước này đã không còn xuất hiện người "Lịch Kiếp" nữa rồi...

Hạt Tử định nói thêm nhưng lại bị Hắc Nguyệt phụng phịu cướp lời: "Hạt Tử, huynh để sư phụ kể tiếp nào..."

Thất Cửu nhìn Hạt Tử im lặng, ngồi im tại chỗ mà phá lên cười lớn: "Hắc Nguyệt, con là nữ nhi sao lại không có một chút dịu dàng vậy hả, sau này ai dám lấy con?"

Hắc Nguyệt lấy tay vỗ ngực mình bảo đảm: "Con không thèm lấy ai hết, con ở với sư phụ..."

Thất Cửu xua tay: "Ta không chứa nổi con đâu... nhanh nhanh tìm người gả đi, chứ không, lại không ai thèm..."

Hạt Tử nhanh nhảu nói: "Ta ở cùng muội..."

Hắc Nguyệt bị sư phụ phũ đang buồn bực, nghe Hạt Tử nói thế lại hiểu rằng hắn đang trêu mình, cô liền liếc xéo hắn một cái làm hắn im bặt.

Thất Cửu chỉ biết lắc đầu ngao ngán: "Đứa ngốc Hạt Tử này lớn rồi mà không chịu suy nghĩ ...hai đứa này không bao giờ hiểu ý nhau cả...", bà lên tiếng giải vây cho Hạt Tử:

"Ngồi im ta kể tiếp này... Người "Lịch Kiếp" rất được coi trọng trong thế giới này, nhưng chẳng có ai muốn ngồi vào vị trí này cả. Mỗi lần ứng kiếp thất bại, xích thần trật tự sẽ làm cho phân cấp tu luyện bị giảm xuống, người "Lịch Kiếp" sẽ trở thành tội đồ của cả thiên hạ. Ngoài ra có một truyền thuyết rằng nếu người ứng kiếp thành công thì sau đó đều sẽ chết nhưng không ai biết lý do... Nói về Huyền Minh, hắn được xem là đệ nhất công tử thế gia lúc bấy giờ, hắn hội tụ đầy đủ cả tài sắc, phong thái uy nghiêm, nho nhã, về học vấn cũng là một kỳ tài hiếm gặp, hắn là đời ứng kiếp thứ hai, cũng là người sống sót duy nhất sau khi ứng kiếp. Nhưng chưa đầy năm ngày sau hắn một mình giết hơn trăm người của các môn phái khác, được cho là tu luyện ma đạo, cuối cùng bị sư muội hắn chém một kiếm rơi xuống vực. Nghe nói sau đó, sư muội của hắn cũng tu luyện ma đạo, bị danh môn, kiếm khách truy sát đến đỉnh Vẫn Ngục rồi bạo phát mà chết, thần hình đều diệt. Không biết thế nào nhưng lần đó xích trật tự lại xuất hiện báo ứng kiếp thất bại, đến nay cũng chỉ miễn cưỡng hình thành trật tự ở bốn tầng Ngưng Khí - Tái Tạo - Hoá Hình - Tam Tuyệt, nhưng chỉ dừng lại ở cấp Lĩnh hội tầng Tam Tuyệt, không thể đột phá lên tầng trên, chưa kể là cấp tu luyện cũng không còn được như trước, yếu hơn rất nhiều... Ta từng được nghe kể trận đánh trên Vẫn Ngục một mình cô ta giết hơn ngàn người, còn đáng sợ hơn cả Huyền Minh nữa... Đúng rồi sư muội của hắn tên Tích Nguyệt, chữ Nguyệt giống tên con đó." Thất Cửu dừng lại nhìn Hắc Nguyệt một cái rồi chậm rãi kể tiếp....

Hắc Nguyệt ngồi đó đắm chìm vào những suy nghĩ riêng của mình, trong lòng rối bời. Nếu như nói Huyền Minh là ác đầu giết hại hơn trăm người, thì Tích Nguyệt kia sao cũng lại tu ma đạo, sao khi gặp hắn, cô ta lại xin lỗi... Còn nữa sao lúc đó cô lại nằm mơ giấc mơ đó, trong mơ lại nói những câu đó, hơn nữa cảm giác hối hận, đau lòng ấy không thể là giả được... Có khi nào, chuyện này còn có ẩn tình khác chăng... Còn chiếc vòng là do mình cùng tên nên mới nhận nhầm mà đưa nó cho mình... Hắc Nguyệt bất giác đưa tay lên chạm vào mặt trăng nhỏ trên vòng cổ đang đeo trước ngực...

Bỗng nhiên một bàn tay huơ huơ trước mặt Hắc Nguyệt, cô xoay người lại thì ra Hạt Tử đang gọi cô.

Hạt Tử tò mò dò hỏi: "Muội làm gì mà thất thần vậy, ta gọi cũng không nghe?"

Hắc Nguyệt lấy lại tinh thần tay buông xuống quay lại nhìn Hạt Tử nói: "Muội suy nghĩ vài chuyện vớ vẩn thôi, huynh gọi muội làm cái gì?"

Hạt Tử vô tư đáp: "Ta hỏi muội, nếu sau này ta cũng giống tên Bạch Nhiên Huyền Minh kia thế muội có giết ta không?"

Hắc Nguyệt trừng mắt dơ nắm đấm lên hỏi ngược: " Huynh nói cái gì...? Huynh mà dám ra ngoài để sư phụ và muội lo, huynh tin muội đánh gãy chân huynh không..." nói xong cô hạ giọng nói nhỏ: "Sống vô ưu vô lo thế này không thích sao.."

Hạt Tử im lặng không nói nữa, hay nói là hắn không biết phải nói gì tiếp theo. Mỗi người một suy nghĩ, im lặng một lúc lâu, Thất Cửu đứng dậy bảo bọn họ đi ngủ thì không khí mới hoà hoãn lại.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến