NHẤT NIỆM TRÙNG PHÙNG

 CHƯƠNG 1: KHÔNG SỢ TRỜI, KHÔNG SỢ ĐẤT

"Sư huynh, hay là chúng ta về đi, đừng đi nữa, cái cây đó đáng sợ lắm... nhưng mà sương của nó thì ngon thật... Không phải... Cái này không quan trọng, quan trọng là cái cây Hắc Mẫu này rất kì lạ tốt nhất là đừng đi nữa, muội đi tìm đá Tích Ngọc cho huynh nha". Vừa nghĩ đến sương trên cây Hắc Mẫu, cô không khỏi thèm thuồng nhìn cái cây ở xa luyến tiếc nuốt nước miếng, tay không quên nắm chặt ống tay áo của sư huynh kéo về.

Mặc dù đá Tích Ngọc là nguyên liệu vô cùng quan trọng để luyện độc nhưng cái cây đằng xa kia mới là cực phẩm, Hạt Tử không cần nghĩ cũng biết cái nào quý hơn, lại nói sư muội của hắn trời có sập xuống cũng không sợ nay lại đi sợ một cái cây với mấy con trùng độc... Hắn lên tiếng giễu cợt: "Hắc Nguyệt, từ bao giờ muội nhát gan vậy hả? Chỉ là một đám rắn Tích Rồng thôi mà có gì phải sợ chứ. Muội xem con nào con nấy nhỏ như ngón tay, cũng đâu có dài, đám này cũng chỉ tầm 20 con, không có con cầm đầu, sợ gì...,muội núp đây đi, ta đi lấy rồi quay lại." Vừa nói xong định đứng dậy thì hắn lại bị Hắc Nguyệt kéo lại.

Nhìn vẻ mặt ấp a ấp úng của cô, hắn chợt nhớ đến câu lỡ lời lúc nãy. Hắn nghiêm mặt, tra hỏi: "Sao muội biết là sương của nó ngon, còn nữa vị trí cái cây này là ta nghe lén lúc muội nói chuyện với sư phụ mới tìm tới, còn muội thì theo dõi ta nên mới có mặt ở đây...?"

Hắc Nguyệt nhìn sư huynh cười ngốc nói: "Hạt Tử sư huynh, nếu muội nói chỉ là nhỡ chân đi nhầm, rồi nhỡ tay lấy được một ít sương nên có nếm qua... huynh có tin không?"

"Có quỷ mới tin muội." Hạt Tử quay mặt đi chỗ khác tỏ vẻ giận dỗi nói: "Muội là lừa không được sư phụ 'hám của' đi lấy sương cho muội, lại chẳng may là ta lọt bẫy chứ gì?"

Hắc Nguyệt nghĩ thầm: "Sao hôm nay huynh ấy lại thông minh đột xuất thế nhỉ? Vậy mà cũng đoán ra.", nghĩ là nghĩ thế nhưng cô không dại mà khai ra, cô còn muốn sống yên bình không muốn bị sư huynh lấy ra thử độc. Cô giả vờ buông tay khỏi tay áo Hạt Tử, quay mặt đi hướng khác làm dáng vẻ oan ức, nhỏ giọng thủ thỉ: "Người ta gọi cây Hắc Mẫu là hang ổ của trùng độc, huynh nhìn xung quanh đi chỗ nào chả có trùng độc. Muội không nói cho huynh vì sợ huynh tìm đến, nhỡ bị thương thì làm sao...Giờ huynh lại còn trách muội."

"Ta không có trách muội mà... sư huynh sai rồi, ta đi lấy sương rồi lát về làm bánh cho muội ăn, được không?". Hạt Tử thấy vẻ uỷ khuất, bóng lưng đối diện hắn rung rung như đang khóc của Hắc Nguyệt lại vội vàng lên tiếng dỗ ngọt, hắn đâu biết khi nghe hắn dịu giọng xuống bắt đầu dỗ ngọt thì Hắc Nguyệt bên này vì cố gắng nhịn cười mà rung người, cô gật đầu.

Hắc Nguyệt nghĩ thầm "Đến đây thì không thể về tay không được.", cô quay lại biểu tình như chưa có gì xảy ra rồi chăm chú nhìn cây Hắc Mẫu ở phía ngoài kia. Lần trước đến đây, cô không thấy mấy con rắn này, nhìn thì trông giống rắn Tích Rồng thật nhưng sao cô cứ thấy lại lạ. Chợt nhận ra bất thường, cô vỗ vai Hạt Tử chỉ "Huynh nhìn xem con rắn này cái đuôi của nó là màu đỏ, không phải đuôi rắn Tích Rồng màu đen à?"

Hạt Tử cố gắng ngóc đầu ra khỏi bụi cây nơi hai người đang trốn để nhìn cho thật rõ, khổ nổi khoảng cách của hai người với đàn rắn khá là xa mà chúng thì lại quá nhỏ. Mấy con rắn này có khuôn mặt gần giống như con rồng được vẽ trên mấy trang sách mà hai người từng xem qua, chỉ là cái đuôi của chúng rất nhỏ, lâu lâu mới đưa cái đuôi lên đưa lên một lát rồi lại hạ xuống, quả thật là nhìn không kịp.

Hạt Tử nhẹ nhàng duy chuyển qua vị trí gần đó thoáng hơn để quan sát. Nhưng chẳng may, chân hắn đạp phải một cành cây khô, một tiếng "rắc" vang lên đánh động đám rắn ở đằng xa. Hạt Tử thở dài nhìn đám rắn đang ngóc đầu nhìn qua đây, đuôi dựng đứng lên. Vừa nãy không thấy thì không sao, bây giờ thấy rồi hắn thật sự chỉ muốn cắn lưỡi "Tích Rồng gì chứ này là Huyết Rồng, sao lại xui đến mức này chứ..."

Hắc Nguyệt nhớ trong sách của sư phụ có viết rắn Rồng có 3 loại. Tích Rồng đuôi đen, sống thành bầy rất đông, loại này ít độc nhất, chỉ làm người ta tê liệt chứ không chết. Nhưng Huyết Rồng thì lại khác, đuôi nó màu đỏ, một vết cắn của nó cũng đủ để chết một con voi lớn, còn loại đáng sợ nhất là Quỷ Rồng..."hên thì hên đấy mà xui cũng xui thật" cô lắc đầu chán nản rồi quay sang nhìn Hạt Tử đầy lo lắng.

Hạt Tử cảnh giác, bước chân cũng từ từ lùi dần qua một hướng khác kéo giãn khoảng cách với Hắc Nguyệt, mắt vẫn cố gắng theo dõi động tĩnh của đám rắn. Hắn đưa tay vào túi trữ vật bên hông, lấy ra hai viên đạn nổ hắn vừa chế hôm qua để đề phòng, bây giờ hắn cực kỳ hối hận "nếu biết tình huống này hắn đã không trốn ra ngoài chơi mà chế thêm vài viên nữa rồi."

Đàn rắn như có linh tính từ từ di chuyển dần đến hướng Hạt Tử như thăm dò, một số động vật khác cũng bắt đầu động đậy hướng về phía hắn. Loài rắn này quá nhanh, chẳng mấy chốc khoảng cách đã bắt đầu ngắn lại. Hạt Tử chỉ có thể vứt viên đạn nổ trong tay về phía đàn rắn để hù dọa. Viên đạn nổ vừa đáp xuống đất đã nghe một tiếng "ầm", tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ làm cho mặt đất xung quanh một thước rung động, điều Hạt Tử không ngờ đến là cũng vì vậy mà đánh thức bọn trùng độc xung quanh tỉnh dậy.

Nhân lúc khí độc từ viên đạn nổ bốc lên, Hạt Tử vội vàng xoay người chạy ra sau một đoạn rồi dừng lại quan sát. Khi vụ nổ chấm dứt, khu rừng lại yên tĩnh đến đáng sợ, lúc này Hạt tử có thể nghe rõ từng tiếng đập cánh còn có cả tiếng di chuyển xào xạc của đám độc trùng trên lá. Những tiếng động này tuy không to nhưng lại liên tục, không dứt, khiến người ta không khỏi rét rung. Lúc này khí độc cũng nhạt dần trước mắt Hạt Tử, không chỉ là đám rắn mà còn có cả rết Đầu Đỏ, bọ Đen ăn xác..., đầu hắn đầy vạch đen, cả trăm đôi mắt đang hướng về hắn kia đôi mắt nào nhìn hắn cũng như nhìn con mồi. Hắn nhìn xuống viên đạn nổ còn lại trong tay mình mà tự nhủ, sau lần này về hắn sẽ tích cực chăm chỉ luyện chế độc.

Bỗng nhiên một con rắn Huyết Rồng từ từ bò ra khỏi đàn, tiến về phía hắn, Hạt Tử không kìm chế được nữa trực tiếp ném viên đạn nổ còn lại hét lên "Đừng qua đây.... sư phụ cứu con" rồi co chân bỏ chạy ra khỏi rừng.

Hắc Nguyệt vội vàng bịt miệng nín thở không dám động đậy, đến khi không còn tiếng động nào cô mới đứng dậy thở dài một hơi không khỏi cảm thán, sư huynh của cô quả đúng với biệt danh "phùng xuất tất loạn", cô thật không biết huynh ấy làm sao mà có thể sống được đến giờ. Nếu Hạt Tử chạy đi, chắc chắn sẽ là chạy về chỗ sư phụ nên mặc kệ vậy. (* xuất hiện nơi nào nơi đó ắt loạn)

Lần trước đến đây, Hắc Nguyệt nhớ lúc đó không hề có đám rắn kia, nhưng lại có bầy ong độc rất lớn, loại này chỉ xuất hiện trên cây Hắc Mẫu, độc của chúng có thể biến người sống trở thành người chết mang âm độc nên hay được gọi là ong Độc Thây. Trong đám trùng trên cây hôm đó, cô gặp loại này là đáng sợ nhất, nhưng lúc Hạt Tử chạy đi chúng cũng không xuất hiện, không biết chúng đi đâu rồi.

Hắc Nguyệt nhẹ nhàng bước đến bên cây Hắc Mẫu, cảnh giác nhìn xung quanh, tất cả trùng độc xung quanh đã không còn thấy đâu, có vẻ cô đã an toàn rồi.

Nhìn cây Hắc Mẫu trước mặt, Hắc Nguyệt cảm thán "Không hổ là cây đại thụ của đám trùng, cây này chứa được cả ngàn con trùng ấy chứ." Lần trước quá vội chạy trốn mới không kịp để ý, giờ đây mới có dịp nhìn kỹ càng hơn. Thân cây giống như được ghép từ vô số các cây nhỏ theo chiều xoắn ốc, nhỏ dần khi gần đến ngọn cây rồi xoè ra nhiều tán cây che phủ cả một khoảng rừng.

Nếu có người hỏi "Cây Hắc Mẫu giống cái gì?", Hắc Nguyệt sẽ không ngần ngại nói nó giống một cái phễu lớn. Từ dưới nhìn lên, những tán cây có vẻ lộn xộn kia lại xếp lên nhau rất đặc biệt, lấy thân cây làm trung tâm mà xếp vòng, một tia nắng cũng không thể xuyên qua được, ngay cả nước sương cũng từ từ di chuyển từ lá này sang là khác mà chảy về phía thân cây.

Hắc Nguyệt đi xung quanh gốc cây nhìn lên thân rồi tìm những hốc cây có thể đặt ống tre lấy sương. Ngắm nhìn một lúc, cô cũng tìm được vài chỗ có thể sử dụng được, cô nhẹ nhàng tung người nhắm chuẩn một nhánh cây rồi đặt ống tre vào vị trí đã chọn trước. Cô nhanh nhẹn bố trí ống tre rồi chọn một nhánh cây có vẻ thoáng hơn ngồi xuống. Ngồi nhìn những giọt sương từ từ chảy theo táng lá vào trong ống tre, mắt cô sáng lên, vẻ thèm thuồng lộ rõ. Thật ra, cô cũng không biết nhiều về loại này đâu, nhưng sư phụ bảo cô có thể uống được sương này nên cô đã thử, vừa ngọt thanh lại mát lạnh thì ai mà chả thích.

Linh khí xung quanh cây Hắc Mẫu đột nhiên dâng lên, cô vội vàng thu lại hết các ống cây đóng nắp cẩn thận rồi cho vào túi trữ vật bên thân người rồi nhảy xuống đất.

Thân cây Hắc Mẫu chợt rung lên, đoạn thân cây trên gần ngọn kia đang từ từ tách ra, linh khí từ bên ngoài tràn vào bên trong thân, Hắc Nguyệt chọn cho mình một vị trí thuận lợi chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nơi khe hở tách ra kia xuất hiện một chùm quả nhỏ, quả nào quả nấy đều có màu đỏ tươi, căng mọng, xung quanh còn được bao bọc bởi một lớp hỗn khí mà trở nên long lanh đến chói mắt. Linh khí xung quanh dường như đang tẩm bổ cho chùm quả nhỏ ấy mà cạn dần đến khi không còn cảm nhận được nữa, lúc này chùm quả kia cũng đã lớn bằng một nắm tay.

Hắc Nguyệt chợt nhớ sư phụ từng nói với cô: "Cây Hắc Mẫu có quả chỉ là chưa có ai thấy hay ăn lần nào, vì cây này rất kén chọn nơi bén rễ, nếu không có đất tốt, thời điểm thích hợp thì nó tuyệt không bao giờ ra quả. Loại cây này có thể hút linh khí từ cách đó vạn dặm để tạo nên một tần linh khí mỏng bao bọc quanh thân cây tự nuôi dưỡng mình, cũng vì điều này mà một số loại trùng độc thường xuyên xuất hiện quanh cây vừa bảo vệ cây, vừa hấp thụ phần linh khí này để phát triển...". Nếu đúng như vậy có thể chùm quả kia thật sự là quả của cây Hắc Mẫu.

Xung quanh cây Hắc Mẫu chợt xuất hiện những tiếng động lạ, vừa giống tiếng kêu, lại cũng có tiếng xào xạc của lá khô như thể đang có gì tiến tới.

Hắc Nguyệt vội vàng nhảy lên nhánh cây Hắc Mẫu gần nhất để quan sát. Cảnh tượng trước mắt cô là cả đám trùng đang đổ xô về phía cô, số lượng đếm không xuể. Chắc chắn động tĩnh vừa rồi của cây Hắc Mẫu đã kích thích chúng đến.

Không còn thời gian chần chừ nữa, Hắc Nguyệt mặc kệ mấy quả đó có phải quả của cây Hắc Mẫu hay không, cứ hái trước rồi tính. Nghĩ là làm cô xoay người nhảy thật nhanh lên nhánh cây bên trên để leo lên hái quả, mắt không khỏi đảo hướng nhìn xung quanh tìm lối thoát.

"Những loài động vật có độc đều rất thính, với cả động tĩnh của cây Hắc Mẫu lớn như vậy thì đám con trùng này không hào hứng kéo đến mới lạ" Hắc Nguyệt vừa trèo lên vừa cảm thán. Cuối cùng cũng đến nơi, cô vươn tay vừa chạm vào chùm quả, một luồng hơi bốc lên tay cô vừa nóng, vừa rát, lòng bàn tay như bị lửa đốt, đen lại một mảng như bắt đầu chảy máu. Hắc Nguyệt nhíu mày: "Chưa thấy lợi đâu mà đã thấy bị thiệt rồi". Mặc dù vết thương rất đau nhưng nếu bây giờ buông tay cô không cam tâm, cô dùng sức nắm chặt kéo chùm quả xuống. Nắm được chùm quả trong tay chưa kịp vui mừng, thì bỗng dưng cây Hắc Mẫu rung chuyển dữ dội, suýt nữa thì đã bị ngã xuống đất may mà cô ôm chặt cái cây mới may mắn thoát nạn.

Mặt đất xuất hiện những vết nứt lớn, một phần rễ cây Hắc Mẫu chôn trong lòng đất giờ đã lộ ra bên ngoài. Những vết nứt lớn lan rộng ra nhiều phía là đám trùng độc hoảng sợ mà nép về một phía, trên cây Hắc Nguyệt giữ bình tĩnh bám chắc vào thân cây, vừa cố gắng nhìn xung quanh tìm cách thoát.

Trong túi trữ vật của Hắc Nguyệt bây giờ chỉ có một viên đạn nổ do cô lấy trộm của sư phụ hôm trước, những thứ khác không có tác dụng. Nếu bây giờ muốn chạy thì chỉ có hướng Tây là có ít trùng độc nhất nhưng lại ngược hướng nhà của cô. Tính toán thật kĩ đường đi, cô mới từ từ trèo xuống, bây giờ rung động của cây Hắc Mẫu cũng bắt đầu giảm nhưng chỉ cần sẩy chân cũng có thể rớt xuống khe nứt mà mất mạng. Hắc Nguyệt cắn chặt răng, vết thương trên tay cô dường như bắt đầu rách ra rồi.

Chọn một nhành rễ cây to để đặt chân, Hắc Nguyệt lấy ra viên đạn nổ ném về phía Đông, nơi tập trung nhiều trùng độc nhất, chờ nó nổ thu hút đám trùng rồi mới quay ngược lại hướng Tây mà chạy.

Hắc Nguyệt chạy cũng được một lúc nhưng vừa quay đầu lại, đám trùng vẫn ở sau lưng cô, cô thầm nghĩ "Đã đổi phương hướng những ba lần rồi sao chúng vẫn có thể đuổi theo được chứ". Dường như nhớ ra điều gì đó, cô đưa bàn tay mình lên ngửi ngửi, thì ra là mùi của quả cây Hắc Mẫu, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn là máu trên tay cô lại không chảy xuống đất mà chảy ngược vào cuống quả Hắc Mẫu. Cô đưa tay xé vạt áo của mình vừa chạy vừa buộc vết thương trên tay, lại kẻo chưa chết vì bị trùng độc cắn thì đã chết vì bị quả cây hút hết máu, cái chết vô duyên thế thì cô biết giấu mặt đi đâu.

Trước mặt Hắc Nguyệt lúc này xuất hiện một con suối, đám con trùng này sợ nước chắc chắn cô sẽ an toàn, nhưng mà nếu cô qua bên kia sông mà vẫn giữ quả của cây Hắc Mẫu trong tay thì sẽ lại có những loài khác đuổi theo.

Dừng lại bên bờ suối, Hắc Nguyệt lo lắng bọn trùng độc sắp đến rồi, bây giờ xuống nước nếu có động vật nào ở dưới đó thì cô tin chắc mình không phải là đối thủ của chúng. Đôi mắt của cô chợt sáng lên, nụ cười trên môi lộ vẽ tinh ranh, cô vừa nghĩ ra một cách có thể thử. Cô đưa tay vào túi trữ vật lấy ra chùm quả của cây Hắc Mẫu xem xét, bất chợt chùm quả vốn đang là bốn quả bỗng chốc lại biến thành một quả nhỏ có màu đỏ như máu.

Giờ này cứ cho là nó có biến thế nào đi nữa Hắc Nguyệt cũng không có thời gian mà nghĩ nữa, cô vội vàng cho vào miệng nhai rồi nuốt xuống, mùi vị không tệ. Quả thật bây giờ đã không còn nghe mùi của nó nữa, cô vội vàng nhảy xuống suối, nhờ nước rửa trôi mùi hương còn lại trên người. Khi qua đến bờ bên kia, cô nhìn lại, quả không còn thấy đám trùng đâu nữa, cô vui mừng leo lên một cây cao tìm kiếm phương hướng để về nhà.

Nói về Hạt Tử, sau khi dùng hết hai viên đạn nổ, hắn khó khăn lắm mới có thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của bọn trùng độc mà ra ngoài. Vừa về đến nhà hắn đã chạy như bay vào trong phòng khách mà gọi lớn: "Sư phụ không hay rồi...".

Từ trong phòng một người phụ nữ điệu bộ lười biếng bước ra, vừa đi vừa ngáp, bà chẳng buồn liếc nhìn Hạt Tử mà đi thẳng đến bàn trà ngồi xuống. Ngày nào cũng vậy, hai đứa đệ tử của bà đi gây chuyện khắp nơi, bà đã chuyển hẳn nhà vào trong rừng mà vẫn không yên được mấy ngày.

Hạt Tử thấy sư phụ thì vội vàng tiến lại gần rót cho bà chén trà, trong lời nói có phần vội vàng, lo lắng: "Sư phụ, sư phụ mau đi cứu sư muội, muội ấy bị vây ở cây Hắc Mẫu rồi."

"Thất Cửu ta sao lại có mấy đứa đệ tử ngốc như vậy chứ, các ngươi không biết bây giờ là thời điểm kết trái của cây Hắc Mẫu à, bây giờ mà đến thì chỉ có hiến xác cho đám trùng thôi, thật là phiền..." Nói thì nói vậy nhưng Thập Cửu lại im lặng mà toan tính, nếu không chuẩn bị tốt thì đến đó cũng bị đám độc trùng cắn cho không còn miếng xương. Bà nhìn chén trà trước mặt chả buồn uống, đứng dậy bước ra ngoài không quên căn dặn Hặt Tử lấy đồ cho mình.

Hạt Tử nghe thấy thế khuôn mặt ánh lên tia vui mừng, hắn vội vàng chạy đi.

Thất Cửu cùng Hạt Tử vừa ra khỏi phòng khách thì đã nhìn thấy Hắc Nguyệt từ xa đi lại, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười tinh nghịch, vừa đi vừa ngoe nguẩy ống tre trên tay vô cùng hưởng thụ.

Hắc Nguyệt vừa bước vào cổng thì đã thấy Thất Cửu và Hạt Tử, tay cầm bội kiếm từ trong nhà đi ra, cô tò mò: "Sư phụ và sư huynh đi đâu vậy?".

Thất Cửu nhìn Hắc Nguyệt với khuôn mặt điềm tĩnh không lộ vui buồn, Hạt Tử thì bất ngờ rồi lo lắng nắm vai của Hắc Nguyệt xoay qua xoay lại kiểm tra xem trên người của cô có vết thương nào không. Hắc Nguyệt nhìn Hạt Tử khó hiểu: "Hạt Tử...Hạt Tử... huynh làm cái gì vậy... dừng lại cho muội, chóng mặt chết đi được."

Hạt Tử dừng lại, ngớ ngẩn nhìn Hắc Nguyệt, ngoại trừ y phục vẫn còn hơi ướt thì không có vết thương nào cả, hắn tò mò hỏi: "Muội không bị bọn trùng độc tấn công à?"

Hắc Nguyệt mặt ngây thơ cười, nói: "Huynh gây ra động tĩnh lớn như vậy thì con trùng nào còn nhớ đến muội, sư phụ cho người nè..." Vừa nói cô vừa đưa hai ống tre đựng sương của cây Hắc Mẫu trong tay đưa cho Thất Cửu, vẻ mặt đầy tự hào nhìn sư phụ mình.

Thất Cửu cầm ống tre trong tay, mở một ống ra ngửi ngửi, đúng thật là sương cây Hắc Mẫu, mùi rất tinh khiết chắc chắn lấy ở vị trí gần. Bà đóng nắp ống tre lại, nghiêm mặt dò hỏi: "Con làm sao lấy được cái này, có thấy gì lạ ở đó không?"

Hắc Nguyệt vẫn chưa hiểu ý sư phụ nói là ám chỉ điều gì, cô nghịch ngợm trả lời: "Con trèo lên cây lấy đó, trên cây có quả, con...."

Chưa kịp nói hết câu, trước mắt Hắc Nguyệt đã tối sầm lại cô ngã xuống đất. Hạt Tử giật mình, vội vàng chạy lại đỡ cô, Thất Cửu cẩn thận kiểm tra mạch tượng của cô, bảo Hạt Tử bế cô vào phòng rồi quay đi cũng không nói gì thêm.

Hạt Tử tuy nóng lòng nhưng cũng không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng bế Hắc Nguyệt đi vào gian phòng của cô, đặt cô nằm ngay ngắn rồi mới đi ra ngoài.

Thất Cửu bước nhanh về phía phòng luyện thuốc của mình, trên khuôn mặt không giấu nổi sự lo lắng. Trong căn phòng ngoài cửa chính và cửa sổ thì bốn vách đều là kệ sách thì hầu như không còn gì có giá trị, bà bước đến chiếc bàn ngổn ngang chai lọ ở giữa phòng bắt đầu điều chế thuốc.

Hạt Tử đi đi lại lại trong sân, lâu lâu lại nhìn vào gian phòng Hắc Nguyệt đang nằm, rồi lại nhìn cánh cửa đóng kính phòng luyện thuốc. Sư phụ dặn hắn nấu nước, hắn đã nấu xong từ lâu vẫn không thấy sư phụ đâu, đang định xông vào thì bà đẩy cửa ra ngoài.

Thất Cửu trên tay cầm khay gỗ thẳng đến phòng Hắc Nguyệt, Hạt Tử cũng vội chạy theo. Bà cầm con dao trong khay gỗ hơ qua hơ lại trên ngọn lửa rồi rạch một đường trên lòng bàn tay vốn đã bị thương của Hắc Nguyệt. Hạt Tử nhanh nhẹn bưng chén nước đã rót sẵn đặt dưới tay Hắc Nguyệt hứng những giọt máu đang chảy ra kia, không kìm chế mà lo lắng hỏi: "Sư phụ, muội ấy bị sao vậy?"

Thất Cửu không nhanh không chậm nhìn những giọt máu màu đen chảy ra không ngừng kia mà nói: "Con bé bị phản hệ".Nhìn thấy máu trên tay bắt đầu chảy ra màu đỏ, bà mở nắp ống sương lúc nãy Hắc Nguyệt đưa đổ từ từ trên miệng vết thương đến khi máu ngừng chảy mới dừng lại băng bó cho cô.

Trong cơn mê, Hắc Nguyệt chợt cảm giác lòng bàn tay đau nhói, cô chau mày cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt như bị ai đè xuống, cảm giác đau rát mệt mỏi không thể tả. Một dòng nước mát từ từ chảy vào miệng cô, ngọt ngọt, ấm ấm, tay cũng không còn thấy đau nữa, người cô dễ chịu hẳn, cuối cùng cô cũng mở được mắt.

Thất Cửu ngồi bên cạnh đang bón từng thìa thuốc cho Hắc Nguyệt, thấy cô mở mắt bà dừng lại động tác của mình hỏi: "Con thấy sao rồi, còn khó chịu ở ngực không?"

Hắc Nguyệt quay lại mỉm cười nhìn sư phụ: "Con đỡ đau rồi, mà sao con lại bị ngất vậy ạ? Lâu rồi con không có bị nữa, sao hôm nay lại bị?"

Thất Cửu đặt chén thuốc lên bàn, suy nghĩ một lát rồi nói: "Có thể là con ăn phải cái gì đó, hoặc ở nơi có hắc khí nên mới bị động làm phản hệ."

"Nhưng con đâu có đi đâu, cũng đâu có..." bỗng nhiên Hắc Nguyệt nhớ đến quả cây Hắc Mẫu, cô ấp úng nói: "Là quả cây Hắc Mẫu?"

Nghe đến đây, Hạt Tử kinh ngạc, suýt đổ cả ly nước, Thất Cửu đầu đầy vạch đen nhìn Hắc Nguyệt không biết nói gì. Hạt Tử không sợ trời không sợ đất, chỉ cần có mặt hắn chỗ nào, nơi đó ắt sẽ loạn. Hắc Nguyệt thì chỉ cần cái gì ăn được, chắc chắn cô sẽ không bỏ lỡ, độc cũng được không độc cũng được. Thất Cửu từng trách bản thân không biết bao nhiêu lần, chỉ vì chút yếu lòng để rồi ôm trong tay hai mối hoạ, cũng vì sợ họ gây chuyện bà đã chuyển vào trong rừng sống nhưng như thế này thì xem ra vô ích rồi.

Hắc Nguyệt cảm thấy lần này không đơn giản, bèn đem chuyện quả cây Hắc Mẫu kể tường tận cho Thất Cửu nghe. Thất Cửu vừa nghe vừa suy tư, bà chợt nhớ đến một chuyện trước đây liền muốn nói riêng với Hắc Nguyệt, mà đuổi Hạt Tử ra ngoài.

Khi chắc chắn Hạt Tử đã đi xa, Thất Cửu mới đứng dậy cài then rồi ngồi xuống hỏi: "Hắc Nguyệt, dạo này con còn mơ thấy gì nữa không?"

Hắc Nguyệt gượng người ngồi dậy, cố nhớ lại chuyện trong mơ: "Con nhớ con bị rớt xuống núi, sau đó có người nói với con một cái tên...hình như là...Huyết Quỷ, con chỉ nhớ vậy thôi không nhớ mặt người đó."

Thất Cửu đăm chiêu: "Huyết Quỷ là trùng Huyết Quỷ hay rừng Huyết Quỷ", dù là gì bắt buộc phải đến rừng Huyết Quỷ một lần, lần này phải chuẩn bị đầy đủ, rừng Huyết Quỷ không dễ đi vào trong được. Thất Cửu suy nghĩ một lát bèn hỏi: "Hắc Nguyệt, con tu luyện đến tầng nào rồi?"

Hắc Nguyệt cẩn thận nhẩm tính: "Tầng Ngưng Khí con đã hoàn thành, chỉ là ở tầng một Tích Khí con thấy vẫn thiếu, nên Sinh Khí và Vận Khí vẫn chưa đầy đủ. Tầng Ngưng Tạo thì hiện tại con đã tạo được hạt khí nhưng hạt giống này không giống của sư huynh...". Vừa nói cô vừa xoè bàn tay của mình ra, trên bàn tay xuất hiện một hạt giống nhỏ, một nửa màu đen còn một nửa lại không có màu chỉ có luồng khí xanh quấn quanh làm cho nó giống như hình tròn mà thôi.

Hắc Nguyệt ủ rũ, cô đã dừng lại ở cấp một tầng hai này cũng năm tháng rồi, cô đã thử nhiều cách nhưng sao vẫn không lên được, không chỉ thế hạt giống của cô trông rất kì lạ, cảm giác những tầng trước đều thiếu, chỉ là không biết thiếu gì?

Thất Cửu nhìn hạt giống của Hắc Nguyệt thấy lạ, nhưng cũng có chút quen, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ đã từng thấy ở đâu. Hắc Nguyệt từ lâu đã có thể vận lửa luyện độc nhưng về mặc tu luyện công pháp có phần chậm chạp, luyện công pháp và luyện khí khác nhau nên bà không biết là vấn đề ở đâu, chỉ có thể loại trừ hết các nguyên nhân mà thôi. Đầu tiên, phải tìm cách để trung hòa lượng hắc khí vốn có trong người cô rồi mới có thể tính tiếp. Bà lên tiếng: "Con không cần phải vội, khi ta cứu con thì vốn trong cơ thể con đã có hắc khí, có thể nó là nguyên nhân gây nên tình trạng này, trước mắt phải tìm cách để loại bỏ hoàn toàn hắc khí cho con rồi mới có thể tu luyện tiếp được. Bây giờ con vẫn nên luyện các tầng dưới cho viên mãn, sẽ có lợi cho sau này. Ba ngày nữa chúng ta sẽ đi đến rừng Huyết Quỷ...

Hắc Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Thất Cửu thắc mắc:

"Sư phụ Rừng Huyết Quỷ là gì? Sao con chưa từng nghe qua?"

Thất Cửu ôn tồn giải thích:

"Nói về rừng Huyết Quỷ, ta cũng không biết quá nhiều. Nghe nói nơi đó từng xuất hiện một loại động vật rất đặc biệt rất giống côn trùng, toàn thân màu đỏ như máu, đặc biệt đầu của chúng có hình giống như mặt quỷ nên được gọi là Trùng Huyết Quỷ, cánh rừng đó do vậy mà cũng có tên. Thật ra ta cũng chưa từng gặp qua chúng, ta cũng chỉ nghe kể lại mà thôi."

Suy nghĩ một lát Thất Cửu lại nói tiếp:

"Lần này trong giấc mơ của con hiện ra hai từ kia nên ta không chắc chắn thứ con đang tìm là gì, dù là rừng Huyết Quỷ hay trùng Huyết Quỷ đều cực kì nguy hiểm..."

Ngừng giây lát, bà lại nói tiếp:

"Con chắc chắn muốn đi?"

Hắc Nguyệt lo lắng nhìn sư phụ, nơi mà sư phụ còn không biết rõ thì cho dù là bản thân, cô cũng không chắc sẽ giữ được tính mạng, cô thật sự muốn đi nhưng nếu như vậy thì liệu có ... nếu lỡ chẳng may:

"Sư phụ, con ... con thấy hơi lo lắng..."

Cô cố nén sự bất an trong lòng, những lần ra ngoài trước đây cùng Thất Cửu cô chưa bao giờ có cảm giác này.

Thất Cửu quay mặt đi nơi khác tránh ánh mắt đầy lo sợ kia, nhẹ nhàng trấn an:

"Không sao, nhưng con phải chú ý hạt giống của con là Hoá Khí, khí mà người của nước Đại Thiên tu luyện là Hắc Khí đối ngược hoàn toàn với con, nên chắc chắn khi đi qua đây con phải giấu thân phận, nếu không sẽ gây ra hoạ. Con tuyệt đối không được để cho Hạt Tử biết con tu luyện công pháp, như thế sẽ an toàn cho cả hắn..."

Hắc Nguyệt gật đầu im lặng nhìn sư phụ ra ngoài. Tuy tò mò nhưng cô cũng không hỏi nhiều, từ lúc tỉnh dậy sau hai năm trước thì cô đã không còn nhớ gì cả, thế giới này thật sự mới lạ đối với cô. Nơi này dựa vào cấp bậc để phân cao thấp, cũng dựa vào cấp bậc mà luận vai vế. Thân phận của cô là gì? Những vết thương trên người đến nay đã lành nhưng đều để lại sẹo, vết sẹo của đao kiếm, của tên, trước đây cô đã làm gì sao lại bị thương... cô thật sự muốn biết..., nhưng người có thể giúp cô hiện tại chỉ có Thất Cửu và Hạt Tử...


Nhận xét

Bài đăng phổ biến