NHẤT NIỆM TRÙNG PHÙNG (C4)

CHƯƠNG 4: HẮC KHÍ 

Hắc Nguyệt đọc đến say mê, từng câu từng chữ cô đọng tưởng chừng khó hiểu ấy vậy mà cô chỉ đọc một lần là đã nhớ, còn cảm thấy có chút quen thuộc. Cuốn sách có tựa đề kỳ lạ, nội dung cũng tương đối cổ quái, ngay cả những chú giải được thêm vào bên cạnh cũng hiếm hoi, thảm thương đến lạ. Cô thầm mắng: "Người viết cuốn sách này có phải bị câm không vậy? Cuốn sách khó hiểu vậy mà chú giải có hai từ, định so ai thông minh hơn à hay là ngầm mắng người khác ngu ngốc... Quá đáng thật mà."

Miệng thì mắng người nhưng trong lòng Hắc Nguyệt lại cảm thán không thôi, trong cơ thể cô tồn tại lượng Hắc Khí quá lớn, đây là phương pháp có thể giúp cô giữ lại mạng sống. Cô còn phải đi tìm sư phụ và sư huynh, chắc hai người đang rất lo lắng.

Hắc Nguyệt không muốn lãng phí thời gian hơn nữa, cô đọc lại từng trang từng trang một cố gắng làm rõ từng câu từng chữ. Trước kia mỗi lần tu luyện cô đều phải nhờ sư phụ hộ pháp, bây giờ không có sư phụ ở cạnh, bất kể chuyện gì đều có thể xảy ra. Nhưng nếu không thử phương pháp này thì với chút sức của cô, sợ cũng không thể bước ra khỏi hang động này chứ đừng nói chi là đi tìm sư phụ...

"Sư phụ, chúng ta đã đi ba ngày rồi sao vẫn chưa tìm được sư muội?"

Thất Cửu không trả lời, Hạt tử hậm hực nói tiếp:

"Sư phụ...?"

Chỉ thấy Thất Cửu đưa tay ra hiệu bảo Hạt Tử đừng nói nữa, Thất Cửu kéo hắn ngồi xuống phía sau bụi cây im lặng quan sát.

Phía xa chừng bảy người đang tiến gần hơn về phía Thất Cửu và Hạt Tử, hình như họ đang tìm gì đó. Thất Cửu cố gắng lắng nghe xem họ đang nói gì nhưng vì ở khoảng cách tương đối nên thật sự rất khó mà nghe rõ từng chữ, trên mặt bảy người đều đeo mặt nạ, màn đêm cũng đã dần lên, xung quanh đã bắt đầu tối đi phần nào càng làm Thất Cửu không thể nhìn khẩu hình của họ.

Nhìn luồng linh lực giao động xung quanh người, lại nhìn động tác của từng người trong số họ, Thất Cửu không thể không hoài nghi những người này đang ẩn giấu thực lực vốn có. Bà thật không nghĩ ra tại sao những người này lại ở đây, người đứng sau họ là ai, thế lực nào lại có thể điều động được người thâm sâu khó lường như vậy.

Nhưng những người này vừa mang một cái áo choàng mũ rộng che gần hết mà vẫn phải đeo mặt nạ, thì khả năng cao thân phận của họ rất dễ nhận ra, Thất Cửu suy tư một hồi vẫn không nghĩ ra được kẻ đứng sau là ai, liệu có liên quan gì đến Hắc Nguyệt mất tích không?

Bỗng nhiên trên bầu trời hiện một chùm sáng đỏ, những người mang mặt nạ kia bỗng dừng lại mọi tìm kiếm ngước đầu nhìn về hướng phát ra ánh sáng, rồi vội vàng chạy đi. Chờ đoàn người đi hết Thất Cửu mới đứng dậy bước ra nơi trống trải hơn ngồi xuống, trong lòng bà bây giờ thật sự lo lắng có, hoảng sợ có, bà không hiểu tại sao mỗi lần Hắc Nguyệt gặp chuyện thì bà đều gặp những người này, họ là người đứng sau mọi chuyện sao...?

Hạt Tử thấy sư phụ vừa di chuyển đôi chút lại ngồi xuống, hắn lên tiếng gọi to mấy lần vẫn không thấy Thất Cửu trả lời bèn im lặng, đi xung quanh rắc một ít thuốc để tránh trùng độc rồi ngồi xuống bên cạnh Thất Cửu. Hắn biết bà đang suy nghĩ gì đó nên mới thất thần, hắn cũng không làm phiền bà nữa mà ngồi tĩnh tọa.

Khi Hạt Tử mở mắt ra lần nữa Thất Cửu vẫn ngồi ở đó mắt nhìn về hướng xa xăm. Hạt Tử cầm tay bà vừa lay vừa nói:

"Sư phụ người sao vậy?"

"Sư phụ..."

Phải lần thứ hai Hạt Tử huơ tay trước mặt Thất Cửu, bà mới sực tỉnh:

"Sao vậy?"

Hạt Tử lo lắng hỏi:

"Người nghĩ gì vậy? Những người lúc nãy là ai, sao nhìn thấy họ sư phụ lại thất thần như vậy? Có chuyện gì sao?

Thất Cửu do dự hồi lâu vẫn quyết định tốt nhất đừng nói cho Hạt Tử biết thì tốt hơn:

"Không có gì đâu, bạn cũ lâu ngày không gặp vẫn là nên không gặp đi. Trời cũng tối rồi chúng ta nghỉ ở đây một đêm, mai tiếp tục tìm Hắc Nguyệt. Ta thấy hơi lo cho con bé..."

Trong lòng nóng như lửa đốt nhưng nhìn thấy đôi mắt thẫn thờ của Thất Cửu, Hạt Tử không nói được gì chỉ im lặng gật đầu đứng dậy xoay người, dời đến gốc cây gần đó ngồi tựa lưng nghỉ ngơi.

Hắc Nguyệt lúc này vừa nóng vừa lạnh, cơ nhục toàn thân như muốn nứt ra, cô vẫn đang cố gắng vượt qua tầng thứ nhất. Lúc trước cô tu luyện Hoá khí tuy không dễ nhưng không đến mức chạy loạn trong kinh mạch như thế này. Lần này thì hay rồi, cô đang đưa chính mình vào cõi tử.

Luồng Hắc Khí lúc trước, Hắc Nguyệt khó khăn lắm mới áp chế xuống, giờ gần như mất kiểm soát, chúng như những cơn sóng biển ồ ạt đánh vào bờ, nơi chúng đi qua đều trở nên đau đớn nên cùng cực. Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, rất muốn thở ra một hơi đem cơn đau kia vứt ra ngoài để có thể thanh tĩnh mà suy nghĩ. Nhưng thật sự đến giờ phút này đối với cô thở ra còn thấy đau chứ đừng nói là nghĩ thêm được gì.

Hắc Khí di chuyển trong người Hắc Nguyệt một lúc một nhanh, Hóa Khí trong cơ thể cô càng lúc càng ít đi, chúng không thoát ra ngoài mà giống như bị luồng Hắc Khí kì dị kia nuốt chửng. Cơn đau cùng lúc ập đến, lúc này cô có thể cảm nhận được từng chút Hoá Khí cuối cùng bị mất đi, cảm giác chân thực đến mức giống như cô là chút Hoá Khí kia vậy.

Cơ thể như bị người khác xé ra thành nhiều mảnh đau đớn đến hét lên, Hắc Nguyệt mơ hồ phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.

Không biết qua bao lâu Hắc Nguyệt mở mắt, khó khăn lắm mới ngồi dậy được, cô thầm mắng: "Tu luyện thôi mà như chết đi sống lại ấy, mới tầng đầu tiên mà đã không còn một chút sức không biết mấy tầng sau làm sao mà qua nổi cơ chứ... ta thật muốn chết mà..."

Nói thì nói vậy thôi, giờ đây cô đã không còn đường lui nữa rồi. Cô hít vào một hơi, cắn răng nhịn đau tiếp tục vận khí đột phá tầng hai.

Nhưng chưa được bao lâu thì Hắc Nguyệt đột nhiên mở mắt kích động la lên: "Gặp quỷ..."

Quả thật gặp quỷ rồi, cô chưa từng cảm nhận được sinh khí của cơ thể lại mạnh mẽ đến như vậy, từng kinh mạch trong cơ thể lúc trước bị luồng Hắc Khí đánh vào không bị vỡ lại có thể mở rộng, thông thoáng hơn trước rất nhiều. Những nơi bị tắc nghẽn khi tu luyện Hoá Khí giờ cũng thông suốt đến bất ngờ.

Hắc Nguyệt vui mừng thở ra một hơi, kinh mạch trong cơ thể là nơi tái tạo, vận chuyển và tích trữ linh lực, kinh mạch của cô mở rộng thông suốt như vậy chẳng khác nào một hồ linh lực sâu không thấy đáy. Lúc trước tu luyện hoá khí, cô không thể đột phá tầng hai để lên tầng ba, nhưng lần này nếu có thể tạo được hạt giống của hắc khí thì việc đột phá lên tầng ba không phải là việc không thể.

Từng đợt hắc khí không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện càng lúc càng nhiều vây xung quanh Hắc Nguyệt, cảm giác cơ thể ngày một lạnh lên như thể sắp đóng băng đến nơi. Trong cái lạnh ấy, lại như có từng nhát dao đâm vào cơ thể cô, đau thấu tim... "Sắp rồi..."

Hắc Nguyệt nhớ trong cuốn sách đó cho ghi chú một câu: "Tái tạo, linh khí trời ban...", cô chỉ có thể hiểu được đại khái câu đó giống như lấy chính mình làm lò để chứa hắc khí, nhưng chứa để làm gì thì cô không hiểu. Chỉ là bây giờ thân thể cô đang hấp thụ hắc khí điên cuồng, mất kiểm soát, nếu cứ thế này e rằng cô sẽ bạo thể mà chết.

Khi cơ thể không còn chịu đựng được, như sắp nổ tung thì Hắc Nguyệt lại cảm nhận được hơi ấm nhẹ nhàng từ từ lan toả khắp cả cơ thể. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt mệt mỏi mở không ra, cũng không cảm nhận được người nào bên cạnh, chỉ là hơi ấm này thật rất dễ chịu, cũng rất quen thuộc...

"Đây là đâu?", Hắc Nguyệt xoay người nhìn xung quanh, lúc nãy cô đột phá gặp chút vấn đề nhưng không đến mức chết đi rồi chứ...

Từ xa có hai thân ảnh nhỏ hình như đang tiến tới gần, thì ra là hai nhóc tỳ, một nam một nữ đang cùng thả diều. Trên tay bé trai cầm một con diều lớn chạy đằng trước, muốn làm cho nó bay lên nhưng không biết phải làm thế nào, vẻ mặt bất lực có chút đỏ hồng chẳng biết là tức giận hay là mệt, nhìn rất đáng yêu. Bé gái chạy phía sau đôi mắt to tròn, long lanh nhìn theo con diều đầy mong đợi, miệng không ngừng la lớn:

"Thiên Thiên, huynh chạy nhanh lên, nó sắp bay lên rồi kìa..."

"Ôi bay lên rồi kìa đẹp quá..."

"Thiên Thiên, huynh thật giỏi..."

Càng lúc hai đứa bé chạy càng gần đến Hắc Nguyệt, tưởng chừng như sắp đụng trúng bé gái thì bé gái lại chạy xuyên qua người cô. Cô ngần người im lặng nhìn theo bóng dáng đó, có chút thất thần.

Bé gái chạy được một đoạn thì vấp té ngã ra đất, bé trai ngoảnh đầu lại thấy vậy vội vàng chạy lại đỡ, quên mất con diều đang bay trên cao cần mình giữ lại. Cậu đỡ cô bé dậy kiểm tra hết một lượt tay chân không có vết thương gì đáng ngại mới mở miệng tránh mắng:

"Công chúa, người để ý một tí đi được không? Đi đứng không cẩn thận, nếu bị thương thì làm sao?"

Bé gái bĩu môi, gương mặt đỏ lên có lẽ té không nhẹ nhưng lại kiên cường không khóc:

"Muội không sao. Thiên Thiên, huynh làm mất con diều rồi."

Bé trai không nói, chỉ lặng lẽ lau tay cho cô bé, thấy vậy bé gái cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán bé trai làm bé trai ngẩn cả người. Hắc Nguyệt đứng một bên nhìn cảnh này mà thích thú cảm thán: "Nữ nhi phải thế chứ."

Lát sau bé gái ngồi xuống nắm lấy bàn tay vẫn đang cầm lấy tà váy bị bẩn của cô bé mà an ủi: "Thiên Thiên, muội sẽ không nói với ai đâu, huynh cũng sẽ không bị phạt đâu. Đừng sợ, muội sẽ bảo vệ huynh mà."

Nói rồi cô bé ôm chầm lấy cậu làm cậu nửa ngày cũng không biết nói gì.

Rồi bỗng nhiên, Hắc Nguyệt xuất hiện trong một căn phòng được trang trí rất cầu kỳ, sang trọng, có thể là phòng của Vua hoặc Hoàng Tử. Phía trên giường ngọc một người con trai đang ngồi ôm bình rượu trong tay, trên mặt còn ướt đẫm hai dòng lệ, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Công chúa, người về với ta đi, ta nhớ người rồi...'

"Công chúa, người không phải nói bảo vệ ta sao, người đâu rồi ..."

"Nguyệt Nhi, muội không làm công chúa nữa. Muội không cần bảo vệ những người kia nữa... muội về với ta đi, được không?"

"Nguyệt Nhi ta yêu muội, đừng đi mà..."

Đột nhiên người con trai ấy mở mắt thật to nhìn về phía Hắc Nguyệt, đôi mắt đầy sự bị thương, thống khổ nhìn chằm chằm vào cô như thể hắn thấy cô ở đó. Đôi mắt ánh lên sự thù hận, tuyệt vọng ấy sáng giữa đêm tối làm cô sợ đến ngây người, lùi mấy bước mới đứng vững. Hắn nhìn cô giống như đang nhìn kẻ thù của mình vậy...

Hắc Nguyệt giật mình tỉnh dậy, dạo này cô mơ hơi nhiều, toàn những chuyện gì đâu đâu, hay là do cô đọc những cuốn truyện trong nhân gian kia?

Lật người nằm ngửa, Hắc Nguyệt đưa tay lên trán đay huyệt Thái Dương đầy mệt mỏi. Cô đột phá tầng hai rồi nhưng có phải việc đột phá này có phải hơi dễ không? Cô biết tu luyện không dễ ai chả phải bốn năm lần đột phá mới qua tầng hai, cũng có người tài giỏi có thể đột phá trong lần đầu tiên, nhưng đột phá thành công trong lúc ngủ mơ chắc cô là người đầu tiên nhỉ?

Nghĩ đến đây Hắc Nguyệt thật sự không kìm được phá lên cười lớn, nếu đem chuyện này nói ra chắc người ta sẽ cười cô chết mất chứ đừng nói là tán thưởng.

Đột phá tầng hai cũng là lúc cơ thể Hắc Nguyệt có thể tự chữa lành vết thương, linh lực mất đi trước kia cũng hồi phục một cách chóng mặt, quả thật là không có gì tốt bằng.

Hắc Nguyệt lấy từ trong túi trữ vật một chiếc áo choàng khoác lên che phủ gần hết khuôn mặt cô. Tuy vết thương có thể hồi phục nhưng cũng cần một khoản thời gian, chưa kể những vết nứt trên da lúc trước do Hắc Khí để lại quá bắt mắt, tốt nhất vẫn là che đi.

Hắc Nguyệt đứng bên ngoài sơn động thiết lập trận pháp dấu đi cửa hang rồi xoay người rời đi. Dọc đường cô gặp rất nhiều loại trùng kì lạ, cô cứ có cảm giác chúng giống gì đó nhưng nghĩ mãi không ra.

Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn từ đằng xa vọng đến, Hắc Nguyệt vội vàng chạy lại.

Bên này có khoảng bảy tám người đang vây đánh một người, những chiêu thức tung lên vô cùng bén nhọn, từng chiêu từng chiêu hạ xuống đều như muốn lấy mạng người kia. Hắc Nguyệt phi thân lên nhánh cây cách đó không xa, ẩn sau tán cây quan sát.

Lúc mới đầu người kia còn chống chọi khá kịch liệt nhưng đến giờ có vẻ yếu thế hơn rồi, nói gì thì nói, một chọi bảy cũng không thể nào khả quan được. Người cầm đầu đám người áo đen, bịt mặt bước lên trước một bước, hắn cười to, tiếng cười nghe thật gớm ghiếc, giọng nói ồ ồ thật khó nghe:

"Thiếu chủ, người nên vứt đao chịu trói thì hơn, có lẽ ta sẽ cho ngươi chết một cách dứt khoát."

Đối mặt trước sự truy kích liên tục trong hai ngày, người được gọi là thiếu chủ kia cũng đã thấm mệt. Hắn lúc này tay cũng đã mỏi, người thấm đẫm đầy mồ hôi, cũng may là hắn luôn mặc đồ đen nên mới không ai biết.

"Thì ra thiếu chủ Thiên Thu cũng chỉ có thế, nhìn thấy ngươi thế này sư phụ ngươi chắc buồn lắm nhỉ?"

Ngừng một chút, thủ lĩnh đám người áo đen lại nói tiếp:

"Ngươi đánh được ai, ngươi bảo vệ được ai... Người bên cạnh ngươi toàn bộ không phải đều vì ngươi mà chết hay sao? Được...được lần này ta cho ngươi toại nguyện, xuống địa ngục mà tìm con bé chết tiệt của ngươi đi."

Hắc Nguyệt nghe đến đây chỉ biết lắc đầu, có cần khinh thường người khác đến thế không chứ. Mặc dù không quá khó để nhìn ra vị thiếu chủ kia đã thấm mệt nhưng cô lại có cảm giác hắn ta không giống như lời người kia nói. Cô còn nhớ một câu: "Trứng trong bọc cần được bảo vệ, nhưng đến khi chúng lớn rồi không biết sẽ nở ra quạ hay phượng hoàng đâu."

Thiếu chủ Thiên Thu đứng đó thân hình vững chải, thẳng tắp như cây tùng, ánh mắt sáng như sao, ẩn đằng sau lớp mặt nạ bạc làm người khác không khỏi để tâm.

Hắc Nguyệt ngồi trên cây lấy ra một cái bánh ngọt vừa ăn vừa hóng chuyện. Bỗng nhiên cô chợt nhận ra trong đôi mắt sáng như vì sao của vị thiếu chủ kia lại dần hiện lên tia sát ý. Cô lắc đầu xua đi cảm giác lúc nãy nhưng nhìn lại sát ý kia vẫn không giảm đi mà ngày một tăng.

Thiếu chủ Thiên Thu bỗng nhiên cầm lưỡi kiếm vút qua, làm lòng bàn tay trái đứt một đường dài, máu chảy ra ướt cả lưỡi kiếm, nhỏ từng giọt xuống mặt đất. Một trận gió nổi lên, cây cối xung quanh như muốn ngã rạp xuống, mùi máu tanh hoà vào không khí thật làm người ta sợ hãi. Như phát hiện được điều bất thường đám người bịt mặt vội vàng la lên:

"Ra ngoài mau, tránh xa hắn ra."

Nhưng đã quá trễ, một vòng tròn đen bán kính một thước, lấy hắn làm trung tâm hiện lên, từng đầu rắn xuất hiện ngổn ngang dưới đất, chúng uốn mình vươn đến quấn chặt đám người che mặt kia. Không một ai lọt lưới, hắn từng bước đến gần kẻ cầm đầu đám người đó, nói:

"Ngươi vừa nói gì, ta nghe không rõ?"

Kẻ cầm đầu sợ hãi, hắn bị con rắn lớn quấn quanh người ép đến mức không thở nổi:

"Thiên Thu, người điên rồi."

Thiên Thu dùng bàn tay đầy máu của mình bóp cổ kẻ đối diện, đôi mắt lạnh lùng chiếu thẳng lên người hắn như vị thần chết đến nhân gian đòi mạng.

Cảnh tượng trước mắt làm Hắc Nguyệt hít vào vài ngụm khí lạnh mới bình tĩnh lại, rồi nghĩ: "Linh lực thật đáng sợ, nếu không lầm thì đây có khả năng là Toả Linh trận, trận pháp phong ấn linh lực, đoạt mạng người khác...tử trận cấp cao này mà hắn cũng dám mở, bộ muốn chết chung với đám đó hay gì." Hắc Nguyệt lại móc trong túi ra một cái bánh khác ngồi ăn ngon lành vừa xem tiếp.

Bên này, Thiên Thu đột nhiên lên tiếng:

"Kẻ đứng sau là ai?"

Vừa mới nói đến đây, phía sau đột nhiên xuất hiện một đường kiếm nhắm hướng Thiên Thu mà đến, hắn vội vàng xoay người lại đánh văng thanh kiếm kia đi. Chỉ chờ lúc này, kẻ cầm đầu đám người áo đen vội vàng tung một chưởng đánh thẳng vào lưng làm hắn văng ra xa.

Thì ra vẫn còn người dùng thuật ẩn thân quan sát tình hình, hắn ta nhẫn nhịn đến giờ này mới ra tay quả nhiên đúng lúc, dù hắn không đâm được Thiên Thu nhưng Thiên Thu cũng đã hứng một chưởng lực không nhỏ, chắc chắn trận pháp này không thể duy trì lâu hơn được nữa. Nhìn lưỡi kiếm vẫn còn rung trên tay, hắn thật sự không biết có thể duy trì đến khi trận pháp rút lại không, vị Thiếu chủ này quả thật rất khó đối phó.

Thiên Thu bị đánh bất ngờ, dù đã cố gắng vận lực chống đỡ nhưng linh lực bị trận pháp tiêu hao quá nhiều, hắn chỉ có thể hứng chịu một chưởng này mà thôi. Hắn chống lưỡi kiếm xuống đất từ từ ngồi dậy, máu huyết trong người bị một chưởng này làm cho sôi sục lên như muốn trào ra ngoài, khó khăn lắm hắn mới nuốt xuống, giữ vững người mà đứng dậy. Thật ra, hắn không cần hỏi, người kia không cần nói hắn cũng biết ai là kẻ đứng sau, kẻ muốn hắn chết nhất. Chỉ là...kẻ kia đã chạm đến giới hạn của hắn rồi.

Thiên Thu đứng đó, kiếm hướng thẳng về phía trước ổn định linh lực, hắn bị đánh lén một lần không thể để người ta làm chủ lần hai, chỉ có thể là hắn ra tay trước mà thôi.

Nói là làm Thiên Thu bắt đầu rút ngắn khoảng cách với kẻ áo đen vừa xuất hiện vừa không quên gia cố trận pháp của mình, làm đám người kia ngất xỉu gần hết.

Hắc Nguyệt ngồi trên cây, mắt chữ A miệng chữ Ô đầy ngạc nhiên. Trận pháp kia duy trì đến giờ này chả biết tốn bao nhiêu linh lực rồi, vị Thiếu Chủ kia nhìn qua vẫn còn trẻ sao lại có linh lực thâm hậu đến vậy.

Trận pháp này được gọi là tử trận, không phải vì nó có thể giết người bị vây trong trận mà còn có thể rút hết linh lực của người thi triển, ít thì sa vào ma đạo, nhiều thì hồn phi phách tán, không ai cứu được. Vậy mà vị Thiếu chủ Thiên Thu kia giống như không bị tổn hại gì, đường kiếm vững chãi, sáp lá cà mà đánh.

Trái ngược với cảnh tượng đánh chém phía xa kia, Hắc Nguyệt ngồi trên cây vừa ăn bánh vừa nhận xét giống như một vị khán giả đang bình luận bài múa kiếm bên dưới, chỉ khác là cô không nói ra tiếng, nếu không sẽ bị lộ. Tuy vậy, nhưng cũng có mấy lần cô suýt thì hét lên: " Đánh hay lắm!", "Đánh đẹp, được lắm, tiếp tiếp đi"... cũng may là kịp thời nhớ ra mà vội bịt miệng lại. Cô không thể không khoa trương mà khen vị thiếu chủ kia, đường kiếm đẹp đẽ, tiến lùi chừng mực, từng phân từng tấc nhìn như tuỳ ý nhưng lại vừa khéo né được đòn đánh của đối phương, "Quả thật không thể chê vào đâu được."

Nhưng có lẽ vì cùng lúc vừa giữ trận vừa đánh nên một lúc sau Hắc Nguyệt đã cảm giác được vị Thiếu chủ kia đã rơi vào thế yếu. Cô lưỡng lự không biết có nên giúp y một tay hay không?

Thiên Thu không thể không nhận ra linh lực của mình đã cạn, nhưng lúc này hắn không thể thua, nếu gục ngã ở đây hắn chắc chắn sẽ chết, hắn không muốn vậy, hắn còn muốn sống hắn muốn gặp lại người kia...

Nhưng có lẽ, người tính không bằng trời tính, linh lực y đã cạn, y không đỡ nổi đường kiếm của kẻ áo đen, liền bị bắn ra xa, nôn ra một búng máu lớn. Kẻ áo đen càng bước gần đến hắn, hắn biết, hắn cũng muốn gượng dậy chống đỡ. Nhưng, dù cố gắng thế nào hắn cũng không gượng dậy nổi, sinh lực lẫn linh lực của hắn toàn bộ đã hết. Hắn thật sự phải nằm im chịu chết như vậy hay sao?

Kẻ áo đen từng bước tiến đến gần Thiên Thu, tuy hắn cảm nhận được sự suy yếu của y nhưng hắn không thể không đề phòng.

Bỗng nhiên kẻ áo đen xoay người, chỉ nghe một tiếng "coong" nhỏ nơi lưỡi kiếm trước, cả người hắn ngã gục xuống đất. Thiên Thu ngạc nhiên, lẳng lặng dời tầm mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một cô gái phi thân từ trên cây xuống từ từ đi về phía hắn. Nhìn ngoại hình hắn đoán chắc cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi, cô đeo một dải băng trán, mặt lại che bằng một tấm lụa trắng cùng màu, chỉ là thân thủ cô gái này nhanh nhẹn, chắc chắn đã được huấn luyện kỹ càng.

Hắc Nguyệt không hiểu mình tại sao lại giúp vị thiếu chủ này, có lẽ là lòng tốt của cô đặc biệt hôm nay muốn nổi lên chăng. Cô bước đến gần kẻ áo đen kiểm tra một hồi không thu được gì, buột miệng mắng:

"Quá đáng, sao lại không có gì, đã vậy còn tốn 3 cây ngân châm của sư phụ, ta chắc bị điên rồi."

Cô quay lại, liền nhìn thấy vị thiếu chủ Thiên Thu nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, còn đề phòng thì càng bực bội:

"Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó làm gì, ta vừa cứu ngươi đấy, đã không nói tiếng cảm ơn thì thôi. Đã vậy còn nhìn ta như sát nhân không bằng. Đúng là khó ưa."

Thiên Thu biết mình thất thố liền thu hồi ánh mắt:

"Cảm phiền có thể giúp ta ngồi dậy không?"

Hắc Nguyệt mặc dù không muốn nhưng cũng chẳng biết phải từ chối thế nào, tay thì đỡ Thiên Thu dậy nhưng lại cứng miệng:

"Ngươi thật rắc rối, sắp chết rồi, chết nằm hay chết ngồi có gì khác nhau à?"

Thiên Thu không hiểu sao khi nghe câu nói này lại bất giác mỉm cười, thầm nghĩ: "Đúng là con người thú vị."

"Cô nương có thể cho ta biết tên, để ta tiện xưng hô?"

Hắc Nguyệt ngồi bên cạnh tiện tay nhặt túi nước bên cạnh đưa cho y:

"Không cần, gọi ta một tiếng "tỷ tỷ" là được rồi."

Thiên Thu mệt mỏi tựa vào gốc cây phía sau, đón túi nước từ tay Hắc Nguyệt đưa lên uống một ngụm. Cơ thể hắn như đèn dầu đã cạn, không biết sẽ hôn mê lúc nào, hắn quả thật muốn biết người cứu hắn là ai, chỉ là cô gái này quá giảo quyệt, còn dám lừa hắn gọi "tỷ tỷ" nữa chứ. "Ta thua cô chắc."

"Nếu cô nương nói ra ta sẽ cho cô pháp bảo."

Nhìn thấy ánh mắt khao khát của cô hắn đắc ý nói thêm:

"Chỉ là pháp bảo này không trên người ta...nhưng ta biết chỗ giấu..."

Nghe đến đây Hắc Nguyệt bĩu môi quay đi, làm ăn thua lỗ thế cô không thèm làm:

"Ngươi nằm mơ đi, ta không cần nữa."

Thiên Thu cười trừ:

"Ta đùa thôi, cô nương thấy người nằm bên kia không, trên người hắn có "đồ"."

Hắc Nguyệt trợn tròn mắt, vội vàng chạy lại kiểm tra thi thể mà Thiên Thu chỉ, quả thật trong người hắn ta có một túi trữ vật, bên trong có rất nhiều đồ có giá trị. Hắc Nguyệt quay lại ngồi cạnh Thiên Thu, trúc hết đồ trong túi ra vừa xem vừa nói:

"Ngươi là thiếu chủ gì đó, chắc là rất giàu nhỉ, lúc nãy đánh kịch liệt thế mà cũng có thời gian phát hiện ra có người đem theo đồ tốt."

Thiên Thu thật hết hiểu nổi cách suy nghĩ của nữ nhân này, nhìn đôi mắt sáng lên vì đống đá phép kia, chả khác gì con nít nhìn thấy kẹo.

"Ơn cứu mạng không thể không báo, trên người ta không có gì đáng giá, nhưng thuộc hạ của ta có đem một ít đồ có giá trị, lúc nãy ta phát tính hiệu, chắc hẳn họ cũng sắp đến rồi. Cô nương đợi một lát được không?"

Hắc Nguyệt thu gom chiến lợi phẩm của mình rồi đứng dậy:

"Không cần, ta đi đây, lát ngươi chết bên cạnh ta, người của người không có nghĩ tốt hơn cho ta đâu."

Thiên Thu lúc này đã rất mệt, sắc mặt tái nhợt, hắn không biết có thể cầm cự được đến lúc có người tới hay không. Hắn lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội màu xanh có chữ Thiên đưa cho Hắc Nguyệt.

"Cái này cho cô nương, nếu ta không may sau này sẽ tìm cô nương báo đáp, vật này chắc chỉ đáng giá vài lượng bạc... mong cô nương không chê."

Hắc Nguyệt nhận ngọc bội hắn đưa trong lòng do dự, cô cũng không hiểu mình đang nghĩ gì khi không lại cứu hắn, nhỡ sau này đắc tội mấy thế lực phía sau kia thì thế nào. Nhưng nhìn Thiên Thu đang thoi thóp tựa người vào gốc cây cô lại không đành lòng:

"Thôi thì mặc kệ vậy."

"Xem như người may mắn đi, sau này đừng phiền ta nữa..."

Thiên Thu lúc này đã bắt đầu mơ hồ, chỉ loáng thoáng nghe cô nói gì đó, rồi lại cảm thấy vị đắng chát trong miệng, sau đó ngất đi.

"Ngươi ngất thì ngất làm gì mà túm lấy mạng che của ta, đúng là kỳ cục..."

Thì ra trước lúc ngất, Thiên Thu đã vô tình huơ tay kéo xuống mạng che của Hắc Nguyệt làm cô giật mình tức tối một phen.

Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện ngày càng gần, Hắc Nguyệt vội vàng cầm lấy túi trữ vật chạy đi, "Càng ít người biết đến thì con càng an toàn." đó là lời sư phụ đã từng nhắc cô, bây giờ điều quan trọng là phải tìm được sư phụ của cô. 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến